Hôm đó là buổi đầu tiên của năm lớp 12. Tôi vẫn đến lớp sớm như thường lệ, ngồi vào chỗ cạnh cửa sổ – nơi đã thuộc về tôi suốt cả năm lớp 11, và bắt đầu tô màu cho mấy hình vẽ ngốc xít trong vở nháp.
Cho đến khi cô chủ nhiệm bước vào cùng một người con trai cao dong dỏng, tóc hơi rối, áo sơ mi nhàu như thể vừa đánh nhau với gió suốt cả buổi sáng.
– “Cả lớp, đây là bạn Trần Khải, học sinh mới chuyển đến. Sẽ ngồi cạnh Linh Linh từ hôm nay.”
Tôi còn chưa kịp phản ứng thì cậu ta đã tự nhiên ngồi phịch xuống cạnh tôi, gác cặp lên bàn, miệng nở nụ cười cực kỳ... đáng ghét:
– “Chào bạn cùng bàn, từ nay mong được chỉ giáo nha~”
Tôi tròn mắt. Mới sáng sớm đã gặp phiền phức.
– “Cậu tên gì cơ?” – tôi hỏi lại, giọng không giấu được vẻ hoài nghi.
– “Trần Khải. Người thích thể thao, đặc biệt là bóng rổ. Cực dốt toán, kém lý, ngu hóa, nhưng đẹp trai và vui tính nên bù lại.”
Tôi suýt nghẹn.
Cái tên này… đúng kiểu tôi sẽ tránh xa!
Nhưng trời không cho tôi cơ hội. Suốt tiết học đầu tiên, cậu ta quay qua thì thầm đủ thứ: nào là “nhìn chữ cậu đẹp quá, cho tớ chép với”, rồi “cậu dùng nước hoa gì mà thơm dữ vậy?”, hay “cậu biết chơi bóng rổ không? Tớ dạy cho, bao vui”.
Tôi gắt nhẹ:
– “Cậu có im không thì bảo? Tôi đang học đấy.”
Nhưng Trần Khải chỉ cười, nháy mắt:
– “Tôi học dốt quen rồi, thấy cậu học chăm là thấy đáng yêu.”
Tôi thề, nếu ánh nhìn có thể giết người thì cậu ta đã thành tro bụi ngay tại chỗ.
Nhưng điều kỳ lạ là, dù cậu ta phiền thật… nhưng tôi lại không ghét.
Cái kiểu cười bất cần, cái dáng ngồi hơi tự do đến vô phép, hay ánh mắt sáng rực lên mỗi khi kể về trận bóng rổ hôm qua – tất cả đều mang theo một thứ năng lượng khiến tôi thấy lạ lẫm… và có chút gì đó rung động.
Sau này, tôi mới biết… đằng sau nụ cười vô tư đó là một tuổi thơ đầy rạn nứt. Cha mẹ cậu li dị, cậu sống với người bố nghiêm khắc và luôn kiểm soát mọi thứ – kể cả niềm vui nhỏ nhất của con trai mình.
Nhưng Trần Khải vẫn chọn cách sống tích cực. Và giờ, cậu ấy đang làm phiền… nhầm rồi, đang làm quen với tôi theo cái cách rất riêng của mình.
Tôi – Linh Linh – đã nghĩ, chỉ cần ngoảnh mặt là có thể tránh được cơn bão mang tên Trần Khải.
Nhưng không, cơn bão ấy đã ngồi ngay bên cạnh tôi. Và có vẻ… chẳng có ý định đi đâu cả.
(đọc đuy có bất ngờ đóa)