Từ sau ngày đầu tiên định mệnh đó, cuộc sống học đường của tôi rẽ sang một hướng... lộn xộn.

Tôi từng nghĩ năm lớp 12 sẽ trôi qua trong êm đềm: sáng học, chiều học, tối làm đề, cuối tuần ăn bánh uống trà với bạn thân. Nhưng không, kể từ khi Trần Khải ngồi vào bàn bên cạnh, tôi phát hiện mỗi ngày đến trường là một ngày… chiến đấu sinh tồn.

Mà chiến sự đầu tiên nổ ra ngay trong tiết Toán đầu tuần – môn mà tôi yêu thích và cậu ta thì… ghét như ghét thuốc đắng.

– “Này, cậu làm hộ tớ bài số 3 với.” – Trần Khải thì thầm, nhích lại gần tôi.

Tôi liếc cậu ta:

– “Bài này cô vừa dạy. Tớ làm thì ai học cho cậu?”

– “Ờ thì… cậu cứ làm đi rồi mai tớ trả ơn, dẫn đi ăn trà sữa?” – cậu ta nháy mắt.

– “Không.” – Tôi trả lời gọn lỏn, quay đi.

Cậu ta chống cằm nhìn tôi, rồi… chép bài tôi trắng trợn.

Tôi quay lại, trợn mắt:

– “Cậu không biết xấu hổ à?”

– “Không. Xấu hổ thì không lên điểm được.” – Trần Khải cười tỉnh bơ.

Tôi suýt nổ tung.

Tiết sau là Văn. Lúc tôi đang say mê viết mở bài thì nghe tiếng “sột soạt” bên cạnh.

Nhìn sang, Trần Khải đang... xé góc vở gấp máy bay. Trong lớp. Ngay trước mặt cô.

– “Cậu bị điên à? Muốn chết à?” – tôi thì thầm.

– “Máy bay này dành cho cậu đó. Có ghi lời nhắn nữa.” – Cậu ta cười toe, thả nhẹ “máy bay tình cảm” về phía tôi.

Tôi mở ra, bên trong là dòng chữ nguệch ngoạc:

"Linh Linh học giỏi + dễ thương = không công bằng!"

Tôi phì cười. Trước khi nhớ ra mình đang ghét cậu ta và vội nghiêm mặt lại.

Từ đó, mỗi ngày tôi đều phải đối đầu với một Trần Khải luôn có cách “tạo content” mới:

– “Ê Linh, sao hôm nay tóc cậu xoăn thế? Giống mì tôm.”

– “Trần Khải, cậu im không thì tôi đập sách vào mặt cậu đấy.”

– “Ừ, đập đi. Nhưng mà mặt tớ đẹp, đập rồi tội lắm…”

Cứ thế, tôi và cậu ta như hai đường thẳng song song – nhưng liên tục va chạm. Không ai nhường ai, không ai chịu thua, và tôi thì liên tục ghi “tội danh” của cậu ta vào đầu: ồn ào, lười học, nói nhiều, hay chọc phá.

Nhưng… giữa những lần đối đầu đầy ngây ngô ấy, tôi bắt đầu nhận ra một điều.

Trần Khải… không chỉ là một tên phá rối.

Cậu ta luôn để ý nếu tôi không vui. Lúc tôi bị điểm thấp môn Lý – môn tôi vốn học tốt – cậu ta chẳng nói gì, chỉ lặng lẽ để gói snack yêu thích của tôi trong ngăn bàn.

Có một hôm trời mưa, tôi quên áo khoác. Cậu ta dúi cái áo thể thao rộng thùng thình vào tay tôi, quay đi, không nói một câu.

Và có đôi lần, tôi bắt gặp cậu ta đứng lặng lẽ một mình ở cuối sân bóng, nhìn lên bầu trời xám xịt, ánh mắt xa xăm đến kỳ lạ.

Lúc ấy, tôi nhận ra, sau lớp mặt nạ ồn ào kia, Trần Khải có lẽ… cũng đang lạc lõng theo cách riêng của cậu ấy.

Còn tôi, Linh Linh – từng nghĩ chỉ cần tránh xa cậu ấy là có thể sống bình yên – giờ lại không rõ… mình đang đối đầu, hay đang bắt đầu quan tâm?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play