Tôi không biết từ khi nào, những màn “đối đầu” giữa tôi và Trần Khải đã trở thành những lần nói chuyện dài hơi hơn, ít cãi vã hơn – và nhiều im lặng ấm áp hơn.

Cậu ta vẫn là Trần Khải – cái tên luôn bị gọi lên bảng vì không thuộc công thức, luôn bị cô chủ nhiệm nhắc nhở vì ngủ gật trong tiết Lý. Nhưng cậu cũng là người luôn xách giúp tôi cặp vào những hôm tôi bị cảm, là người duy nhất phát hiện tôi không ổn chỉ vì tôi “ít nói hơn mọi ngày”.

Tôi bắt đầu nhìn Trần Khải bằng một góc khác.

Một chiều tan học, khi cả lớp đã về hết, tôi tình cờ thấy cậu ngồi một mình trên khán đài sân bóng rổ, chăm chú chỉnh dây giày. Trái với vẻ lười biếng mọi khi, cậu ấy lúc đó trông nghiêm túc đến lạ.

– “Linh Linh, cậu biết không…” – cậu lên tiếng khi tôi ngồi xuống cạnh, “Tớ muốn thi tuyển vào đội bóng rổ chuyên nghiệp sau khi tốt nghiệp.”

Tôi quay sang, ngạc nhiên.

– “Thật á? Nhưng mà… tớ tưởng cậu định học ngành nào dễ dễ để bố không cằn nhằn nữa?”

Cậu cười nhạt:

– “Ừ, bố tớ không đồng ý. Ông ấy bảo thể thao chẳng để làm gì, là ‘trò trẻ con vô ích’. Nhưng tớ yêu bóng rổ từ lúc mới biết chạy. Mỗi lần lên sân, tớ thấy mình được tự do. Chỉ là... chắc tớ không đủ gan để cãi lại ông ấy.”

Tôi nhìn cậu. Ánh chiều tà hắt lên gương mặt Trần Khải, vệt nắng cam vẽ lên sống mũi thẳng và đôi mắt sáng nhưng có chút gì đó lạc lõng.

Tôi lấy điện thoại ra, mở bộ sưu tập ảnh và đưa cho cậu xem.

– “Cậu biết tớ học giỏi Văn vì sao không? Vì mỗi lần đọc một câu hay, tớ đều chụp lại. Mỗi lần định bỏ cuộc, tớ lại mở chúng ra để nhớ: vì sao mình bắt đầu. Cậu cũng nên làm thế.”

Tôi dừng một chút, rồi tiếp:

– “Cậu yêu bóng rổ như vậy… thì đừng để ai dập tắt điều đó. Kể cả là bố cậu.”

Cậu nhìn tôi, mắt khựng lại một giây. Tôi chưa từng thấy Trần Khải im lặng lâu đến thế. Gió đầu hè thổi qua, tóc tôi lòa xòa vào mắt. Cậu bất giác đưa tay gạt giúp tôi, rồi khẽ nói:

– “Linh Linh, cậu đúng là... phiền kiểu dễ thương đấy.”

Tim tôi hụt một nhịp.

Không biết vì ánh nắng, hay vì tay cậu vẫn chưa rời khỏi tóc tôi, mà mặt tôi đỏ bừng như cà chua chín. Tôi quay đi, cố gắng trấn tĩnh:

– “Tớ nghiêm túc đấy. Nếu cậu thi thật, tớ sẽ giúp cậu ôn mấy môn lý thuyết để được bố chấp nhận. Nhưng cậu phải hứa… không bỏ cuộc.”

Trần Khải cười. Không phải kiểu cười nghịch ngợm như mọi khi, mà là nụ cười… chạm đến đáy tim.

– “Ừ, tớ hứa. Miễn là… cậu vẫn ngồi cạnh tớ.”

Hôm ấy, lần đầu tiên tôi nhận ra... Trần Khải không còn là một kẻ phiền phức nữa.

Cậu là người mà khi mỏi mệt, tôi muốn dựa vào. Là người mà chỉ cần nhìn thấy cậu bước ra từ sân bóng, áo thấm mồ hôi và nụ cười rạng rỡ, tôi sẽ thấy cả ngày của mình sáng bừng.

Tôi không biết từ khi nào… nhưng tim tôi đã lệch nhịp. Và dường như, của cậu cũng vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play