Tôi chưa bao giờ nghĩ có ngày mình trở thành “gia sư bất đắc dĩ” cho Trần Khải.

Từ sau buổi chiều hôm đó trên sân bóng, cậu bắt đầu nghiêm túc hơn. Không còn ngủ gục trong lớp, cũng không còn xé vở gấp máy bay như trước. Nhưng… kiến thức thì vẫn còn lỗ hổng to như cái rổ rách.

– “Cậu giải thích lại phần này đi, tớ đọc ba lần vẫn không vào đầu.” – Trần Khải nhăn mặt, chống cằm nhìn vào bài toán Xác suất.

Tôi thở dài, vẽ sơ đồ minh họa bằng bút màu.

– “Đây, ví dụ nè. Có 5 chiếc bánh ngọt, chọn 2 cái không trùng vị. Làm sao chọn?”

– “Tớ sẽ chọn cái dâu và cái socola. Vừa ngọt vừa đắng. Giống như cậu vậy.” – Cậu nháy mắt.

Tôi nghiêng đầu, lấy quyển sách gõ nhẹ vào trán cậu:

– “Tập trung. Đừng có nói mấy câu tào lao nữa.”

Cậu bật cười. Nhưng rồi cũng cúi đầu học tiếp.

Thực ra, những buổi học như vậy diễn ra khá thường xuyên – và... đáng ngạc nhiên là tôi thích chúng. Không gian yên tĩnh, tiếng bút sột soạt, thỉnh thoảng là tiếng thở dài của Trần Khải khi cậu không hiểu bài, và là lúc tôi được nhìn thấy một Trần Khải khác – không ồn ào, không lém lỉnh, mà là một chàng trai đang nỗ lực vì ước mơ.

Có lần, cậu mệt quá, ngủ gục trên bàn. Tôi lặng lẽ kéo nhẹ chiếc áo khoác lên vai cậu, rồi nhìn gương mặt khi ngủ rất ngoan hiền ấy.

Chợt thấy tim mình mềm đi mất.

Nhưng rồi, vào một ngày thứ Bảy trời nắng đẹp, tôi đưa cho Trần Khải một quyển sổ nhỏ. Bìa màu đen, đơn giản, bên trong có vài trang tôi đã viết sẵn:

“Tự do không phải là chạy khỏi khuôn khổ.
Tự do là dám sống theo điều mình thật sự tin.”

Cậu lật xem, nhìn tôi ngạc nhiên.

– “Tớ viết cho cậu đó. Để sau này nếu có chùn bước thì nhớ lý do vì sao cậu bắt đầu.”

Trần Khải im lặng một lúc, rồi cười – nụ cười không lớn, nhưng đủ làm tôi chênh vênh.

– “Linh Linh... tớ chưa từng nghĩ sẽ có ai đứng về phía tớ như cậu.”

Tôi cắn môi, không biết nên đáp lại ra sao.

Chúng tôi chỉ là bạn. Nhưng những cái nhìn ngày một dài hơn, những lần chạm tay khi lấy chung bút, cả những câu nói mang chút ẩn ý – tất cả cứ như đang gợi mở một điều gì đó lớn hơn… thứ gọi là tình bạn.

Nhưng không ai lên tiếng.

Có lẽ vì cả hai đều sợ, chỉ cần một lời vượt giới hạn, sẽ đánh mất sự thoải mái giản dị này.

Nhưng… trái tim tôi thì không còn nghe lời nữa rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play