Cả trường râm ran tin đồn: Trần Khải – cậu bạn “ngổ ngáo” lớp tôi – sắp thi thử để được cha cho phép tham gia giải bóng rổ thành phố. Mọi người kháo nhau rằng: “Nếu cậu ta lọt top 20 toàn khối lần này, ông bố sẽ không cấm nữa.”

Còn tôi? Tôi biết điều đó hoàn toàn có thật, vì chính Trần Khải đã nói với tôi – trong một chiều muộn, khi chỉ có hai đứa ngồi lại trong lớp học vắng.

– “Tớ chưa bao giờ cần điểm số để thấy mình có giá trị.” – Trần Khải chống cằm, mắt nhìn ra cửa sổ – “Nhưng... lần này, tớ sẽ học. Không phải vì bố. Mà vì tớ muốn chứng minh rằng giấc mơ của tớ đáng được tôn trọng.”

Tôi cười nhẹ, kéo quyển tập mới đưa cậu.

– “Vậy thì học thôi. Tớ sẽ giúp cậu đạt top 10 luôn, không chỉ 20.”

– “Nếu tớ thi được thật… cậu sẽ thưởng gì cho tớ?” – Cậu nheo mắt.

Tôi giả vờ suy nghĩ:

– “Một ly trà sữa... và một cái ôm.”

Trần Khải nhìn tôi, ánh mắt khựng lại, môi khẽ cong lên:

– “Cậu nhớ đấy nhé, Linh Linh.”

Từ hôm đó, chúng tôi bắt đầu “học hành nghiêm túc” mỗi tối. Tin đồn bắt đầu râm ran: “Linh Linh đang hẹn hò với Trần Khải à?” – nhưng tôi chỉ cười. Thật ra, tôi không cần thanh minh. Vì tôi biết rõ hơn ai hết – cậu ấy cần tôi, và tôi cũng cần cậu ấy.

Tối hôm trước kỳ thi, tôi bắt gặp cậu ngồi một mình ngoài hành lang, không đọc sách, không nghe nhạc. Chỉ ngồi im.

Tôi bước lại.

– “Sợ à?”

Cậu gật đầu, thật thà đến lạ:

– “Tớ sợ... nếu lần này thất bại, tớ sẽ không còn cơ hội.”

Tôi khẽ nắm tay cậu, siết nhẹ:

– “Không. Tớ tin cậu sẽ làm được. Vì người như Trần Khải – khi đã muốn – thì không gì cản nổi.”

Cậu im lặng, rồi bất ngờ nghiêng đầu sát tôi:

– “Cậu là người đầu tiên tin tớ như thế.”

Tim tôi đập lỡ nhịp. Trong khoảnh khắc ấy, tôi biết – tôi thích cậu rồi. Không phải “một chút”, mà là rất nhiều.

Và sáng hôm sau, khi bảng điểm được dán lên, tôi hét lên không cần giữ ý:

– “Cậu được hạng 12 rồi, Trần Khải!!”

Cậu đứng đó, nhìn chằm chằm bảng điểm như không tin vào mắt mình. Rồi xoay người lại – không nói gì – chỉ siết chặt tôi trong một cái ôm thật chặt, thật lâu, giữa bao ánh mắt sững sờ.

– “Linh Linh, tớ làm được rồi.”

– “Tớ biết mà.” – Tôi khẽ mỉm cười, giọng run run – “Tớ chưa từng nghi ngờ cậu. Không một giây nào.”

Đó là ngày đầu tiên Trần Khải thật sự được tự do, và là ngày đầu tiên tôi nhận ra: trái tim tôi đã không còn lùi lại mỗi khi cậu đến gần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play