Kể từ sau lần Trần Khải đỗ top 12 toàn khối, cả lớp dường như nhìn cậu bằng ánh mắt khác. Không còn là “cậu học sinh dốt nhất lớp” nữa, mà là chàng trai đứng trước bước ngoặt đầu tiên của đời mình – quyết liệt và đầy sức sống.

Cậu bắt đầu lao vào luyện tập bóng rổ như một cơn gió xoáy: sáng chạy bộ, chiều học thể lực, tối vẫn không quên ngồi cạnh tôi ôn bài… ít nhất là nửa tiếng trước khi than đói và rủ tôi ăn mì ly.

Còn tôi – tôi bắt đầu gác lại mấy bộ truyện tranh và phim Hàn, lập một thời gian biểu kín mít với đầy rẫy bài tập, đề cương, lịch học thêm. Tôi không thông minh sẵn như một số người, nên để đỗ được nguyện vọng đại học – tôi phải cố gắng thật nhiều.

Có lúc, chúng tôi gần như không gặp nhau suốt cả tuần.

Nhưng tôi không buồn.

Vì tôi biết cậu đang sống cho ước mơ của cậu, và tôi cũng đang sống cho ước mơ của mình.

Thế rồi... một chiều thứ Bảy, tôi nhận được tin nhắn từ cậu:

“Ngày mai tớ thi đấu vòng loại thành phố. Nếu có thể... cậu tới xem nhé?”

Chỉ một câu thôi, tim tôi như bị ai đó kéo nhẹ.

Ngày hôm sau, tôi gác lại buổi ôn Toán, khoác áo khoác, chen giữa đám đông ngồi ở khán đài sân thể thao của thành phố. Nắng đổ vàng như mật, hàng ghế chật kín học sinh các trường, tiếng cổ vũ rộn vang.

Và... cậu ấy xuất hiện.

Trần Khải mặc áo số 7, buộc khăn cổ tay màu đen, ánh mắt sáng rực dưới trời chiều. Tôi thấy cậu đứng giữa sân, kiên định, và mạnh mẽ – giống như khi cậu đứng trước bảng điểm ngày hôm đó.

Trận đấu bắt đầu.

Cậu chạy, chuyền, nhảy ném – từng đường bóng như có lửa. Đội cậu liên tục bị dẫn điểm, nhưng không ai bỏ cuộc. Đến phút cuối cùng, khi điểm số cân bằng, Trần Khải nắm bóng – xoay người giữa hai hậu vệ – và... ném!

Bóng xoáy một vòng trên rổ, rồi rơi vào.

Khán đài bùng nổ.

Tôi đứng bật dậy, hét lớn hơn bao giờ hết:

– “TRẦN KHẢI!!! CẬU LÀ NHẤT!!!”

Giữa tiếng reo hò, cậu quay về phía khán đài – mắt lướt qua đám đông – và dừng lại chỗ tôi. Ánh mắt ấy... tôi sẽ không bao giờ quên.

Sau trận, khi tôi đi ra cổng, Trần Khải chạy lại, mồ hôi còn nhỏ giọt, hơi thở gấp gáp nhưng ánh mắt rực rỡ:

– “Tớ nhìn thấy cậu.”

Tôi cười, dúi vào tay cậu chai nước:

– “Tớ đã hứa rồi mà.”

– “Tớ biết… nhưng cậu biết không?” – Cậu cúi đầu sát tôi, giọng thì thầm – “Có cậu ở đó... tớ thấy mình chơi giỏi hơn thật.”

Tôi đỏ mặt, quay đi – nhưng trái tim thì chẳng thể nào che giấu nữa.

Cậu là ngọn lửa, còn tôi là người luôn âm thầm giữ ngọn lửa ấy cháy đều. Và tôi biết… tình cảm này, dù chưa có tên, nhưng đã bắt đầu lớn dần, từng chút một.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play