Thức đêm cày xong một quyển *niên đại văn*, Tô Hòa chưa kịp thở than vì cái kết ngược thì... ngủ một giấc xuyên luôn vào truyện.
Cô xuyên thành “vợ béo ác độc” – nhân vật phản diện bị ghét nhất trong sách.
Béo, xấu, ngang ngược, không có não – chừng đó “ưu điểm” đủ khiến cả nhà chồng lẫn cha mẹ ruột đều hận không đá cô ra khỏi cửa.
Chưa hết, cô còn ép cưới nam chính – một quân y chính trực – bằng cách “một thai hai bảo”. Anh ta sợ quá, xin thẳng một chân ra biên giới để né vợ.
Mở mắt ra đã thấy cảnh địa ngục:
Không gạo nấu cơm, không ai thương yêu, chỉ có hai đứa nhỏ vừa đáng thương vừa dè chừng mẹ.
Tô Hòa hít sâu một hơi: “Thôi thì... ta tự cứu mình vậy!”
Giảm cân, làm đẹp, nuôi con, kiếm tiền!
Cô quyết tâm "tẩy trắng", khiến cả nhà thay đổi cái nhìn, đưa bọn trẻ thoát kiếp vai ác nhí, một đường đi lên làm giàu.
Còn người chồng hai năm không liên lạc kia?
Xin lỗi nhé, nếu anh không quay đầu... thì đừng trách tôi đổi người!
---
"Béo thì đã sao? Béo cũng có thể bế cả nhà thoát nghèo!"