Cầm theo bánh bao, màn thầu và bánh cuộn, Tô Hòa nghĩ nghĩ, vẫn lấy thêm hai hộp sữa tươi.
Vừa mở cửa phòng ra, đã thấy hai đứa nhỏ đáng thương đứng canh ở ngoài. Tô Hòa suýt nữa rơi nước mắt.
Nguyên chủ ơi là nguyên chủ, ngươi có hai đứa con đáng yêu hiểu chuyện thế này, sao còn sống dại dột đến vậy...
“Mẹ, mẹ...” – Bé gái gọi, nhưng vì đói quá, giọng đã yếu xìu rồi.
“Đến đây, ăn bánh bao nè.” – Tô Hòa cũng mặc kệ tụi nhỏ có nghi ngờ nguồn gốc đồ ăn hay không, trực tiếp đưa chiếc bánh bao còn nóng hổi cho con gái.
Thấy có bánh bao, đôi mắt hai đứa nhỏ lập tức sáng lên. Cả hai chẳng hỏi han gì, liền nhận lấy rồi ngấu nghiến ăn.
“Chậm thôi, còn nhiều mà. Ăn vội nghẹn thì sao?” – Tô Hòa bất lực dặn dò.
Hai đứa nhỏ vẫn không để ý lời cô, chắc vì quá đói, hoặc cũng có thể chưa từng ăn qua cái bánh bao thịt nào thơm ngon đến thế. Cả hai cầm bánh bao, mặt mũi đầy vẻ thỏa mãn mà cắn từng miếng lớn.
Tô Hòa thở dài. Ban đầu định hâm nóng sữa rồi mới đưa cho tụi nhỏ, nhưng sợ chúng bị nghẹn, cô đành cắm ống hút vào hộp sữa, rồi đưa cho mỗi đứa một hộp.
“Mẹ, cái này là gì ạ?” – Bé gái nhận hộp sữa, tò mò hỏi.
“Đây là sữa bò, uống vô sẽ cao hơn đó.” – Tô Hòa nhịn không được xoa đầu con gái, mới phát hiện tóc bé vừa khô vừa rối, có lẽ đã lâu không được gội.
Lúc này cô mới nhận ra, dù mặt mũi hai đứa nhỏ sạch sẽ, nhưng tóc tai lẫn quần áo đều lôi thôi lếch thếch. Có thể vì tụi nó còn nhỏ, chỉ biết tự rửa mặt, còn gội đầu hay tắm rửa thì khó khăn nên đành chịu bẩn.
Nghĩ vậy, Tô Hòa lại âm thầm mắng nguyên chủ thêm lần nữa.
Bé gái hút thử một ngụm sữa, không khỏi nhíu mày vì có chút mùi tanh. Dù thấy khó uống, nhưng vì vỏ hộp nhìn sang trọng, bé không nỡ nhổ ra, đành gượng nuốt xuống.
“Không ngon sao?” – Tô Hòa cười, cô cũng chẳng thích uống sữa tươi nên biết rõ mùi vị thế nào.
“Mẹ, ngon mà.” – Tuy ban đầu thấy tanh, nhưng uống thêm vài ngụm quen rồi thì cũng thấy có chút vị ngọt.
“Từ từ ăn nha. Không đủ thì mẹ còn nhiều.” – Tô Hòa nhìn cô bé ngoan ngoãn, trong lòng chợt mềm nhũn.
Quay sang nhìn bé trai đang ăn bên cạnh, rõ ràng cậu không thân thiết với cô bằng em gái, ánh mắt còn có chút đề phòng.
Ai... từ từ rồi sẽ quen, đây đều là nghiệp nguyên chủ gây ra.
Nhân lúc hai đứa nhỏ đang ăn bánh bao, Tô Hòa gom hết gạo, mì và các loại thức ăn trong nhà chuyển vào bếp.
Thấy đồ ăn nhiều thế, hai đứa nhỏ há hốc mồm kinh ngạc.
“Mẹ giấu đồ ăn đó. Về sau mẹ sẽ không để tụi con đói nữa.” – Tô Hòa cười nói.
Hai đứa còn nhỏ, đương nhiên không nghi ngờ lời mẹ, cũng không đặt câu hỏi về nguồn gốc đồ ăn.
Tô Hòa lúc này cũng đã đói meo. Cô từng lớn lên ở nông thôn nên mấy chuyện nhóm lửa, nấu nướng không thành vấn đề. Chỉ tiếc là trong nhà chẳng có mấy củi gỗ, may ra chỉ đủ đun sôi nước nấu mì gói.
Đời sống ở đây... thật sự cái gì cũng thiếu.
Cô lấy một khúc củi lớn, dùng rìu chẻ nhỏ làm mồi nhóm lửa, chặt thêm vài khúc để đốt. Dưới bàn tay thành thạo, lửa lập tức cháy lên. Tô Hòa nhanh chóng đặt nồi lên, rửa sạch rồi đổ nước vào chuẩn bị nấu mì.
Hai đứa nhỏ vừa ăn xong bánh bao, giờ lại ngửi thấy mùi thơm từ nồi mì, lập tức chạy tới nhìn.
“Mẹ ơi, thơm quá!” – Bé gái nuốt nước miếng thèm thuồng.
Tô Hòa bật cười dịu dàng: “Chờ mẹ nấu xong tụi con ăn tiếp, nhưng mà cái này nóng, không được ăn nhiều đâu nha.”
Lúc nãy hấp tấp quên lấy trứng gà, nhưng thôi không sao. Cô cho thêm ít thịt và rau xanh vào nồi mì, mùi thơm lập tức lan tỏa khắp gian bếp.
Thấy trong nồi có cả thịt, hai đứa nhỏ càng thèm, nhưng vẫn không dám giành giật.
Khi mì gần chín, Tô Hòa rửa sạch hai cái chén, chia mì ra. Dù là mì, nhưng cô cố tình để phần rau và thịt nhiều hơn mì, bày lên hai cái chén nhỏ để lên bàn thấp.
“Chọn chén nào con thích nha.” – Cô dịu dàng nói.
Anh trai rất lễ phép, để em gái chọn trước. Bé gái ngẩng đầu nhìn Tô Hòa, thấy mẹ mỉm cười hiền lành, liền không ngại ngùng nữa, chọn chén gần nhất rồi ăn ngon lành.
“Còn hơi nóng, từ từ ăn nha.” – Tô Hòa dặn dò.
Thấy tụi nhỏ ăn chậm lại, cô mới bắt đầu lấy phần cho mình, chậm rãi ăn theo.
Cái thân thể này ăn khỏe thật đấy. Ăn xong một chén mì mà vẫn không cảm thấy no.
Nhưng vì phải giảm cân, cô đành nhịn, không ăn thêm nữa. Có lẽ do trước đây ăn quá độ, làm dạ dày bị nới rộng.
“Mẹ ơi, sau này mình còn được ăn mì nữa không?” – Bé gái vừa uống cạn nước mì, vừa trông mong hỏi.
“Có chứ, nhưng không được ăn nhiều nha. Sau này mẹ sẽ nấu nhiều món ngon cho tụi con, không để con đói nữa.”
Hai đứa nhỏ ngoan đến lạ. Tô Hòa từng gặp nhiều con bạn bè, hầu hết đều nghịch ngợm, chưa từng thấy ai hiểu chuyện như hai đứa này.
Nhưng rồi bé gái lại buông một câu khiến tim cô như bị bóp nghẹn:
“Mẹ ơi, sau này mẹ có thể luôn đối xử tốt với tụi con như vậy không? Đừng đánh chửi tụi con nữa.”
Tô Hòa nghe xong, suýt khóc. Nguyên chủ thật quá đáng! Thật là ngược đãi trẻ con!
“Mẹ hứa, sau này nhất định sẽ luôn đối xử tốt với tụi con, thật đó.” – Cô vừa nói vừa bế bé gái lên ôm vào lòng.
Nhẹ quá... chừng hai mươi ký là cùng. Cánh tay, đôi chân bé xíu, gầy trơ xương.
Cô không có ký ức của nguyên chủ, chỉ biết từ lời nói và phản ứng của tụi nhỏ mà đoán ra được phần nào.
Bé gái được ôm vào lòng thì vô cùng vui vẻ. Đã lâu lắm rồi mẹ chưa từng ôm tụi nó. Bé ôm chặt cổ Tô Hòa, nhưng có vẻ do cô mập quá nên bị siết hơi khó thở...
Dù vậy cô cũng không dám buông bé ra, sợ con nghĩ ngợi lung tung.
Quay sang nhìn bé trai đứng kế bên, tuy mặt mũi cứng rắn nhưng ánh mắt lại khát khao được ôm, Tô Hòa cười nhẹ hỏi:
“Mẹ ôm con một cái nha?”