Cậu bé hơi sững sờ, trong mắt vừa có chút chờ mong, lại mang theo sự cứng cỏi, chậm rãi bước tới trước mặt Tô Hòa. Cô liền đưa tay ôm luôn cả hai đứa nhỏ vào lòng.

Một tay ôm một đứa, cuộc đời coi như mỹ mãn rồi.

Tô Hòa suy nghĩ một chút, cuối cùng mở miệng:
“Mẹ hôm nay ngất, quên mất nhiều chuyện lắm. Hai con kể cho mẹ nghe một chút được không? Nếu mẹ hỏi gì mà các con đều trả lời được, mẹ sẽ thưởng cho kẹo ăn, chịu không?”

Vừa dứt lời, cô liền cố gắng lấy từ trong túi ra hai cây kẹo mút đưa cho tụi nhỏ xem.

[Đường nè, tụi nó bao lâu rồi chưa được ăn ngọt đâu. Thèm muốn chết luôn ấy.]

“Mẹ ơi, con nhất định trả lời được!” – Bé gái hai mắt sáng rực nhìn cô đáp.

Còn cậu bé thì tuy không nói gì, nhưng đôi mắt cứ nhìn chằm chằm cây kẹo, thành thật quá mức, bán đứng luôn bản thân.

“Được, ba hỏi con trước nhé. Con tên gì? Bao nhiêu tuổi rồi?” – Tô Hòa hỏi bé gái trước.

Bé gái đáp rất nhanh:
“Con tên là Nữu Nữu.”

Giọng nhỏ dần, rồi khẽ nói:
“Con không biết mình mấy tuổi…”

“Chúng con ba tuổi rồi.” – Cậu bé đứng bên phụ họa.

Xem ra cậu bé biết nhiều hơn, nhưng chính vì hiểu chuyện hơn nên đề phòng cũng mạnh mẽ hơn.

“Vậy con tên gì?” – Tô Hòa hỏi tiếp.

“Con tên là... Bảo Bảo.” – Cậu bé nghiêm túc trả lời cái tên nghe mà muốn xỉu.

Tô Hòa suýt nữa bật cười, nhưng cố nhịn xuống.

“Đói bụng sao không đi tìm ông bà nội hay ông bà ngoại?”

“Đường tới nhà ông nội phải đi một đoạn xa, chỗ đó có rắn, tụi con sợ. Còn ông bà ngoại thì mẹ không cho tụi con tới. Mẹ nói ông bà không nhận mẹ, thì tụi con cũng không cho họ nhận tụi con.”

Nghe xong, Tô Hòa không khỏi hít sâu một hơi. Trời ạ, nguyên chủ lại còn đoạn tuyệt với cả ba mẹ ruột? Ở cái thời đại này mà dám đoạn tuyệt quan hệ gia đình là chuyện to bằng trời luôn ấy!

“Mẹ, mẹ thật sự không nhớ gì hết sao?” – Bé gái kéo vạt áo cô, thấp thỏm hỏi.

“Mẹ không nhớ thật. Nhưng mẹ biết mẹ là mẹ của hai đứa.” – Tô Hòa xoa đầu con bé dịu dàng nói.

Thấy mẹ không nhớ chuyện trước kia, hai đứa nhỏ đều thở phào nhẹ nhõm.

[Nói vậy thì trước đây mẹ hay đánh, hay bỏ đói tụi con... Giờ mẹ không nhớ nữa, chắc sẽ không làm vậy nữa ha?]

“Mẹ ơi, mẹ đừng nhớ lại chuyện cũ nữa nha. Trước kia mẹ không thương tụi con chút nào hết.” – Nói đến đây, bé gái lại muốn khóc.

“Rồi rồi, mẹ không nhớ, cũng không hỏi nữa. Nữu Nữu với  Bảo Bảomỗi đứa lấy một cây kẹo nha.” – Nhìn ánh mắt sợ hãi của tụi nhỏ, Tô Hòa không nỡ hỏi tiếp. Ba tuổi thì hiểu được bao nhiêu chuyện chứ?

Thôi thì cứ giả vờ mất trí nhớ luôn cho xong. Dễ bề giải thích chuyện thay tính đổi nết.

Dỗ tụi nhỏ xong, Tô Hòa bắt đầu đi dạo quanh nhà mình.

Sân sau khá rộng, nhưng toàn cỏ dại mọc um tùm. Không có rau gì trồng cả, không lạ gì mà tụi nhỏ phải nhịn đói từ hôm qua tới giờ.

Nhà này chắc nằm tận cuối thôn, đi một đoạn nữa mới thấy nhà khác. Đường cũng nhỏ, khó trách tụi nhỏ không dám đi tìm bà ngoại xin cơm.

Chỉ mới đi một lát, hai đứa nhỏ đã chạy tới tìm cô.

“Mẹ đang xem gì đó ạ?” – Nữu Nữu hỏi.

“Nhà mình không có củi nấu ăn. Chiều nay mẹ phải lên núi kiếm chút củi về nhóm bếp.” – Tô Hòa đáp.

“Nhưng trên núi có sâu á, Nữu Nữu sợ.” – Con bé ôm lấy chân cô làm nũng.

Nghe vậy, Tô Hòa cảm thấy hơi là lạ. Nhìn dáng vẻ tụi nhỏ thế này, hình như không phải người sống lâu ở nông thôn?

“Các con chưa từng lên núi à?” – Tô Hòa hỏi.

“Dạ chưa. Tụi con mới dọn về quê thôi. Trước kia mẹ không cho đi đâu hết, nói là đường núi có rắn.” – Cậu bé trả lời.

Tô Hòa: “…”

Khổ ghê. Không có ký ức gì, chuyện gì cũng mù mờ.

“Vậy trước đây tụi mình ở đâu?”

“Tụi mình ở khu tập thể công nhân viên của ba đó.” – Nữu Nữu đáp.

Ký túc xá công nhân viên? Nghe thôi đã biết là ở trong thành phố rồi.

Nói vậy, chồng của thân thể này… cũng là người có biên chế à?

“Vậy sao lại chuyển về nông thôn?”

“Là vì bác sĩ Tạ nhà bên nói mẹ ăn cắp đồ. Mẹ tức quá, cãi nhau với bả rồi giận dỗi dọn về quê luôn.” – Cậu bé chen lời.

[Trời ạ, lại còn chạy trốn vì bị tố ăn cắp?]
Tô Hòa chỉ biết ôm mặt, cảm thấy bản thân mất hết mặt mũi trước mặt hai đứa nhỏ.

“Vậy ba các con đâu?” – Cô hỏi tiếp.

“Ba đi theo quân đội rồi. Đi lâu lắm rồi.” – Cậu bé cúi đầu, giọng buồn buồn.

Tuy tụi nhỏ còn nhỏ, trí nhớ không tốt, nhưng vẫn nhớ rõ ba là người rất dịu dàng, lúc nào cũng nói chuyện ôn hòa, chỉ cần rảnh là sẽ chơi với tụi nó.

“Ba các con là quân nhân?” – Tô Hòa nhíu mày.

Đi lâu như vậy, sống chết không rõ…

“Không phải. Ba con là bác sĩ, chữa bệnh cho rất nhiều người đó!” – Nữu Nữu tự hào nói.

[Không lạ gì khi nói mẹ tụi nhỏ từng cãi nhau với bác sĩ Tạ. Hóa ra chồng nguyên chủ cũng là bác sĩ. Đã đi theo quân, chắc là bác sĩ quân y rồi.]

“Các con nhớ ba tên gì không?” – Tô Hòa hỏi.

“Con biết! Ba con tên là Phó Đình Hoa.” – Nữu Nữu nhanh chóng đáp.

Tên này… nghe quen quá.

Phó Đình Hoa?

Một cái suy đoán thoáng lóe lên trong đầu cô. Nghĩ đến trước khi xuyên tới đây, cô từng đọc một quyển tiểu thuyết niên đại văn. Trong đó, đại phản diện – ba của cặp long phượng thai – cũng tên là Phó Đình Hoa.

[Cứu mạng! Nếu đúng là người đó, thì hai đứa nhỏ này… chính là phản diện Phó Hàn Chi và Phó Hân Di trong truyện?]

Nhìn hai gương mặt ngây thơ đáng yêu đang tò mò nhìn mình, Tô Hòa không khỏi nhớ đến kết cục của họ trong truyện.

Phó Hàn Chi – sau này bị nam chính vây bắt, chết cháy trong biển lửa, xác nổ tan tành, không tìm được mảnh thi thể nguyên vẹn.

Còn Phó Hân Di – vì anh trai thất thế nên bị thế lực thù địch bắt được, bán ra nước ngoài. Không có kết cục rõ ràng, nhưng Tô Hòa đoán chắc chẳng khá gì, có khi còn sống không bằng chết.

Lý do truyện nhắc nhiều tới Phó Đình Hoa, là bởi vì ông ta từng là chuyên gia ngoại khoa hàng đầu cả nước, trong thời gian đi theo quân đội đã cứu rất nhiều lãnh đạo cấp cao.

Vì thế, dù sau khi Phó Đình Hoa mất, rất nhiều nhân vật quyền lực vẫn nể mặt ông mà giúp Phó Hàn Chi lớn mạnh. Nhưng vai ác mãi là vai ác, sao có thể thắng được nam chính?

Cuối cùng Phó Hàn Chi còn dính tới buôn bán vũ khí, ma túy – đụng đến điểm mấu chốt của quốc gia thì quốc gia cũng chẳng dung tha nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play