Không ngờ mình lại xuyên vào quyển tiểu thuyết mới đọc gần đây?
Nhưng nội dung tiểu thuyết phần lớn đều xoay quanh nam nữ chính, còn vai ác như cô – người mẹ trong thân xác này – thì trong truyện gần như không được nhắc đến.
Vậy nên dù biết mình xuyên vào thế giới tiểu thuyết, thông tin hiện tại cũng chẳng giúp ích được gì nhiều.
Nhưng nếu đã biết rõ kết cục tương lai của hai đứa nhỏ dễ thương này, Tô Hòa tuyệt đối không thể để bi kịch trong truyện tái diễn thêm lần nữa.
Hai đứa bé ngoan ngoãn và đáng yêu như vậy… Cô nhất định phải dạy dỗ chúng nên người, dẫn chúng đi con đường đúng đắn.
“Các con cứ ở nhà chờ mẹ một lát nhé. Mẹ lên núi một chuyến, nhặt ít củi về.” – Tô Hòa vừa dặn, vừa vào bếp lấy lưỡi hái. Cô còn tìm được một cái sọt cũ rách te tua ở góc nhà, tiện tay lấy thêm một bộ quần áo tay dài mặc vào rồi chuẩn bị lên núi.
“Mẹ ơi, con cũng muốn đi. Con muốn ở bên mẹ.” – Nữu Nữu vốn đã rất bám mẹ, nay thấy Tô Hòa thay đổi thái độ, càng không muốn rời mẹ nửa bước.
Nhìn con gái làm nũng, Tô Hòa mềm lòng. Cô quay lại nhìn con đường mòn dẫn lên núi – dấu chân rõ ràng, chắc không nguy hiểm gì – liền gật đầu đồng ý.
Vừa quay sang, cô bắt gặp ánh mắt của Bảo Bảo. Dù nó không chủ động làm nũng như em, nhưng ánh mắt khao khát sự yêu thương của mẹ vẫn hiện lên rõ rệt, khiến Tô Hòa đau lòng vô cùng.
Thằng bé nhỏ như vậy mà đã biết nhường nhịn em gái…
Tô Hòa bước đến, xoa đầu con rồi hỏi dịu dàng: “Con trai cũng muốn đi cùng mẹ à?”
Đây là lần đầu tiên Tô Hòa dùng giọng nhẹ nhàng như thế với cậu bé. Bảo Bảo sững sờ một lúc rồi chỉ ngây ngốc gật đầu.
Tô Hòa vui vẻ mỉm cười. Cô trải tấm áo ra lót trong sọt, bế hai đứa nhỏ đặt vào rồi cõng lên lưng, hướng về phía núi đi tới.
Dọc đường đi, mấy người dân trong thôn đang làm cỏ ngoài ruộng thấy Tô Hòa cõng hai đứa bé lên núi thì ai nấy đều ngạc nhiên.
Gặp vài người, nhưng không ai chủ động chào hỏi. Ai cũng lặng lẽ tránh né cô.
Tô Hòa không quen ai, cũng không rõ ai là người thân. Cô sợ bị phát hiện đã “đổi xác”, nên im lặng, không bắt chuyện với ai, cắm cúi cõng hai đứa nhỏ lên núi.
Chờ cô đi xa rồi, mới có một bà thím nhỏ giọng thì thầm:
“Đó chẳng phải là vợ của Phó gia Đình Hoa sao? Mặt trời mọc đằng Tây rồi à, lại còn lên núi nữa chứ.”
Một ông bác bên cạnh nhìn dáng vẻ mập mạp của cô, lắc đầu bảo:
“Chắc là nhà không còn gì ăn rồi. Tôi nghe vợ ông Hà Sinh nói là cô ta mang hết gạo, dầu, muối trong nhà đi để trả nợ cờ bạc đấy.”
“Chậc chậc, Phó Đình Hoa nhà ta là đứa trẻ tốt thế cơ mà… Cả thôn chỉ có mình nó đậu đại học. Sao lại lấy trúng cái loại đàn bà này nhỉ?” – bà thím không nhịn được lẩm bẩm.
“Chuyện nhà người khác, đừng nhiều lời. Mà lỡ chuyện này lọt đến tai mẹ Đình Hoa, chắc chắn bà ấy sẽ tới tìm bà gây chuyện đó.”
Mẹ Phó Đình Hoa hiện giờ hễ nghe nhắc đến Tô Hòa là nổi trận lôi đình, hận cô đến ngứa răng. Bà ta ghét cay ghét đắng cả hai đứa nhỏ.
Đứa con trai là niềm kiêu hãnh của bà, vậy mà lại bị một người phụ nữ như Tô Hòa “phá” cho ra nông nỗi này…
“Thì tôi cũng chỉ bênh người yếu thế thôi mà…” – bà thím lúng túng cười trừ, không nhắc đến Tô Hòa nữa.
Trong khi đó, Tô Hòa bên này lên núi rất thuận lợi. Thời tiết hôm nay đẹp, đường núi lại khô ráo, dễ đi.
Đến một chỗ bằng phẳng và yên tĩnh, Tô Hòa mới thả hai đứa nhỏ xuống khỏi sọt. Leo núi vốn đã mệt, huống chi thân hình cô còn mập mạp thế này, lại cõng thêm hai đứa nhóc…
Cô vừa ngồi xuống đã thở dốc, mồ hôi túa ra như suối, chảy ròng ròng từ trán xuống.
“Mẹ ơi, lau mồ hôi nè.” – Nữu Nữu lập tức lấy bộ đồ cũ trong sọt ra, giúp mẹ lau trán.
“Cảm ơn Nữu Nữu.” – Dù mệt, Tô Hòa vẫn dịu dàng đáp lại, không muốn con gái cảm thấy bị lơ là.
Từng cơn gió mát từ núi thổi qua khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Ở thành phố lớn làm việc mệt mỏi bao lâu, cô gần như quên mất nông thôn có thể yên bình thế này.
“Mẹ ơi, trên núi mát thật đó, thoải mái quá chừng.” – Nữu Nữu cười tít mắt.
“Ừ, nhưng giờ mẹ phải đi nhặt củi. Hai con ở đây chờ mẹ có được không?” – Tô Hòa dịu dàng dặn dò.
Không ngờ Bảo Bảo lại chủ động nói: “Con giúp mẹ.”
Nữu Nữu nghe vậy liền phụ họa: “Con cũng giúp mẹ nhặt củi!”
Tô Hòa cười vui vẻ, đồng ý, nhưng không quên dặn: “Được, nhưng không được chạy xa đâu nhé. Chỉ nhặt quanh đây thôi.”
Thế là ba mẹ con bắt đầu chia việc, ai nấy đều bận rộn.
Thế giới của trẻ con đơn giản vậy đấy – không cảm thấy mệt, còn thấy rất thú vị. Hai anh em thậm chí còn thi xem ai nhặt được nhiều củi hơn.
Tô Hòa không can thiệp quá nhiều, chỉ cần đảm bảo an toàn là được. Dù gì, trẻ con ở quê vẫn vui vẻ hơn nhiều so với trẻ thành phố.
Trên núi củi khô nhiều vô kể. Cô lấy dây leo buộc thành mấy bó củi lớn, định bụng lát nữa sẽ cõng dần xuống.
Dù thân thể mập mạp, nhưng tay chân cô lại nhanh nhẹn vô cùng.
Không biết từ lúc nào, hai đứa nhỏ đã quay lại bên cô, chăm chú nhìn Tô Hòa dùng dây buộc chặt hai đầu bó củi.
“Mẹ ơi, con cũng nhặt được củi nè. Mẹ giúp con buộc lại nha?” – Nữu Nữu tò mò hỏi.
“Được, mẹ buộc cho.” – Tô Hòa cười, buộc xong bó củi của mình rồi tiếp tục giúp hai đứa nhỏ.
Không ngờ chỉ trong chốc lát, hai đứa đã nhặt được kha khá.
Tô Hòa không buộc hết lại, mà mỗi đứa chỉ buộc 4-5 cây củi nhỏ. Sau đó cô hỏi:
“Xong rồi! Mỗi đứa một bó này mang xuống núi có được không? Xem như hoàn thành nhiệm vụ nha!”
Hai đứa nhỏ mắt sáng rỡ, đồng thanh nói: “Được ạ!”
Tô Hòa dặn bọn trẻ chơi quanh đó một chút, còn mình thì tiếp tục làm việc.
Hiện giờ trong nhà thiếu đủ thứ, cô cũng chưa biết nhiều về nguyên chủ, nên đành tự thân vận động.
Cô buộc tổng cộng năm bó củi mới chịu ngừng tay.
Vì mập mạp, mồ hôi túa ra ướt hết người, may mà cô mặc áo tay dài, không bị lộ nội y.
Đang định nghỉ ngơi một lát, thì bỗng hai đứa nhỏ đồng thanh kêu lên đầy kinh ngạc. Tô Hòa giật mình, vội chạy tới:
“Sao vậy? Có chuyện gì thế?”
“Mẹ ơi, mẹ xem! Cây nấm này nhìn đẹp ghê luôn!” – Nữu Nữu và Bảo Bảo cùng ngồi xổm bên gốc cây lớn, tò mò nhìn chỗ nấm vừa bị cỏ khô che lấp.
Cỏ bị hai đứa dọn ra, để lộ nguyên cây nấm lạ lẫm…
Chưa kịp lên tiếng, trong đầu Tô Hòa đã vang lên âm thanh quen thuộc của hệ thống:
[Phát hiện thực vật hiếm có gần khu vực! Ký chủ có muốn chuyển đổi thành điểm tích lũy không?]