Nghe hệ thống thông báo, vẻ mặt Tô Hòa lập tức rạng rỡ như điên vì vui sướng.
Cô lập tức bế cả hai đứa nhỏ lên, mỗi đứa hôn một cái, rồi vui vẻ nói:
“Bảo Bảo với Nữu Nữu đúng là bảo bối trời cho, mụ mụ có phúc mới sinh ra được hai đứa!”
Hai đứa nhỏ không hiểu vì sao mẹ lại đột nhiên vui vẻ như thế, nhưng thấy mẹ cười, chúng cũng cười theo.
Sau khi đặt hai đứa xuống, Tô Hòa nói tiếp:
“Các con giúp mụ mụ nhìn quanh xem còn có chỗ nào mọc cái loại nấm như vừa rồi nữa không nhé?”
“Dạ!” – Hai đứa lập tức hưởng ứng, hăng hái chạy đến các gốc cây khác tìm kiếm.
Nhân lúc đó, Tô Hòa cẩn thận nhổ gốc cây nấm vừa rồi ra, cẩn trọng cất vào không gian, sau đó dùng ý thức tiến vào hỏi hệ thống:
“Cái nấm này, có thể đổi được bao nhiêu điểm tích lũy?”
Hệ thống trả lời:
“50 điểm nha.”
Tô Hòa sửng sốt. Cô còn tưởng ít nhất cũng được hơn ngàn điểm, ai ngờ chưa tới nổi một trăm.
“Sao ít thế?” – Cô không cam lòng hỏi lại.
“Nấm này tuy hiếm, nhưng không thuộc loại sắp tuyệt chủng, cũng không có nhiều giá trị nghiên cứu. Một cây được 50 điểm là ưu đãi lắm rồi, bạn yêu.”
Tô Hòa dù có chút hụt hẫng, nhưng nghĩ lại việc chỉ cần đi nhặt là có điểm, thì vẫn thấy lời.
Đang mải suy nghĩ thì một giọng nói vang lên kéo cô ra khỏi không gian.
“Mẹ ơi, bên này cũng có nè!” – Bảo Bảo reo lên đầy phấn khích.
Cậu bé mới chỉ ba tuổi, lẽ ra còn ngây thơ non nớt, nhưng lại như tiểu đại nhân khiến người khác vừa thương vừa buồn cười.
Tô Hòa chạy ngay lại bên con, ngồi xuống và quả nhiên thấy hai cây nấm giống hệt như ban nãy.
“Con trai mẹ giỏi quá đi mất!” – Cô vuốt đầu cậu bé, khen ngợi đầy tự hào.
Bảo Bảo có vẻ ngượng ngùng, đứng đơ người không dám nhúc nhích. Nhìn bộ dạng ấy, Tô Hòa càng cảm thấy đáng yêu không tả nổi.
Đúng lúc đó, giọng của Nữu Nữu cũng vang lên:
“Mẹ ơi, con cũng tìm được nè!”
Tô Hòa lập tức chạy qua phía con gái.
Bảo Bảo nhìn mẹ rời khỏi bên cạnh mình nhanh như vậy, trong lòng thoáng hụt hẫng, cúi đầu không nói.
Tô Hòa phát hiện thêm hai cây nấm nữa liền vui vẻ kêu lên:
“Oa, hai đứa đều giỏi quá! Cố gắng tìm thêm dưới các gốc cây nữa nhé, tối nay nhà mình sẽ có món ngon!”
Cô hoàn toàn quên mất mục đích ban đầu khi vào núi, chỉ mải mê tìm nấm quý.
Ba mẹ con tìm suốt buổi trưa, cuối cùng chỉ thu được mười một cây. Nhưng Tô Hòa đã rất hài lòng – mỗi cây 50 điểm, cộng lại được 550 điểm. Trừ đi 100 điểm nợ ban đầu, cô còn lại 450 điểm tích lũy để dùng.
Cô cảm khái: Cái không gian này đúng là bá đạo, ai nói vô dụng chứ?
Khi cả ba định xuống núi thì trời cũng sắp tối.
Tô Hòa còn để lại bốn bó củi trên núi. Cô quay lại gánh hết xuống thì trời đã sụp tối.
Hai đứa nhỏ tranh nhau xuống núi trước, mỗi đứa tự đi bộ, tay ôm một bó củi nhỏ mà mẹ đã chuẩn bị sẵn. Tuy thở hồng hộc, nhưng chúng không than vãn lời nào, rất biết điều và kiên trì.
Xuống tới chân núi, Tô Hòa gặp một bác trung niên. Trong lòng chợt lóe ý nghĩ, cô bước tới bắt chuyện:
“Bác ơi, trên núi còn mấy bó củi nữa, trời tối rồi nên cháu không tiện lên lại. Bác có thể giúp cháu kêu thêm người đi cùng cháu mang xuống được không? Cháu có thể trả bác nửa cân thịt.”
Bác ấy ban đầu không định để ý tới Tô Hòa – ai trong mấy chục dặm quanh đây mà chẳng từng nghe tiếng cô, một bông hoa đẹp mà lại rơi vào… bãi phân trâu?
Nhưng nghe nói có thể được chia thịt, bác ta động lòng ngay. Thời buổi này mà được ăn một bữa có thịt đâu phải dễ!
“Cô nói thật? Cô có thịt à?” – Bác nghi ngờ hỏi lại.
Ai chẳng biết nhà Tô Hòa đến dầu muối gạo đều bị cầm cố trả nợ cờ bạc, lấy đâu ra thịt?
“Thật mà. Nếu tới lúc đó cháu không giao thịt được, bác cứ mang luôn bó củi kia về cũng được. Trên núi còn bốn bó củi như cháu đang gánh đây.”
Bác gật đầu:
“Vậy tôi đi với cô luôn. Bó nhỏ để tôi giúp cô mang về một thể.”
Tô Hòa vui vẻ nói:
“Vậy bác chờ cháu một chút, cháu đưa hai đứa nhỏ về nhà xong sẽ quay lại ngay.”
Dân quê thời này vốn chất phác, nhìn thấy cô mồ hôi mồ kê nhễ nhại, cùng hai đứa nhỏ ngơ ngác nhìn bác, cuối cùng bác cũng mềm lòng:
“Thôi, tôi giúp cô mang củi về luôn.”
Tô Hòa cười:
“Thế sao được, ngại lắm. Bác cứ đợi chút, lát nữa lên núi khiêng xuống cũng được.”
Cô dắt hai đứa nhỏ về trước.
Bác nhìn theo bóng ba mẹ con khuất dần, trong lòng thầm nghĩ: Hóa ra con người thật của Tô Hòa không giống như lời đồn... đúng là không thể tin mấy lời ngoài miệng thiên hạ.
Về đến nhà, Tô Hòa lập tức vào không gian lấy nửa cân thịt ra, cắt sẵn, chuẩn bị giao cho bác kia.
Cô lấy ra bốn cái bánh mì kiểu Pháp, đưa mỗi đứa hai cái rồi dặn:
“Mẹ lên núi khiêng nốt số củi còn lại. Hai đứa ở nhà ngoan, ăn tạm bánh mì lót bụng trước, lát mẹ về sẽ nấu cơm.”
“Dạ, biết rồi mẹ.” – Hai đứa nhỏ đồng thanh đáp, ngoan ngoãn vô cùng.
Tô Hòa cúi xuống hôn lên đỉnh đầu từng đứa, nghĩ thầm: Tối nay nhất định phải tắm rửa sạch sẽ cho tụi nhỏ mới được.
So với lúc lên núi cùng hai đứa nhỏ, đi với bác trung niên nhanh hơn hẳn. Bác ấy chắc hẳn là người thường xuyên lên núi, đường đi thuộc như lòng bàn tay.
Thấy Tô Hòa bó lại củi, bác lấy dây mây buộc ba bó lại rồi vác lên vai.
Tô Hòa lo lắng:
“Bác khiêng như vậy có nặng quá không?”
“Yên tâm, tôi từng khiêng mấy bó còn lớn hơn nhiều, ổn mà.” – Bác cười đáp.
Tô Hòa âm thầm ghi nhận, ấn tượng với bác mỗi lúc một tốt hơn.
Xuống núi rất nhanh. Về tới nhà, cô lập tức lấy gói thịt đã chuẩn bị sẵn đưa cho bác.
“Nhiều vậy luôn à?” – Bác cười tít mắt, nếp nhăn trên mặt giãn ra.
“Dạ, nửa cân thịt như đã nói. Cảm ơn bác giúp cháu khiêng củi.”
“Thôi, cô cho tôi một ít tượng trưng là được rồi. Cắt làm đôi đi, phần còn lại để nhà cô nấu cho tụi nhỏ ăn. Tụi nó còn nhỏ, cần tẩm bổ.”
“Không sao đâu bác, nhà cháu vẫn còn. Mà bác cũng biết đấy, cháu với hai đứa mới về quê chưa quen ai trong thôn, sau này mong mọi người chiếu cố thêm cho mẹ con cháu.”
Vừa nói, Tô Hòa vừa nhét thịt vào tay bác, không để bác từ chối.