“Mẹ mẹ, mẹ mẹ, ngươi tỉnh tỉnh đi.”
“Mẹ mẹ, ngươi đừng chết mà... hu hu …”
“Mẹ mẹ, mẹ mẹ …”
Ồn ào quá! Là đứa nhỏ nào đang gào bên tai mình vậy? Ầm ĩ muốn chết.
Tô Hòa trở mình, rồi tiếp tục ngủ.
Tối qua nhất thời hứng khởi, cô vô tình thấy một quyển tiểu thuyết trên một trang web. Không ngờ càng đọc càng cuốn, cô nhịn không được liền thức đêm đọc một mạch.
Sau đó cô cũng chẳng rõ bản thân ngủ lúc mấy giờ, chỉ biết hiện tại mệt rã rời, sắp chết đến nơi.
“Kìa, mẹ động rồi, người không chết, ngươi đừng kêu nữa.” Một bé trai nhỏ giọng nói.
“Hu hu... nhưng mà ca ca, muội đói quá…” Có lẽ nghe nói mẹ không sao, giọng cô bé trở nên vừa uất ức vừa yếu ớt.
“Để ta đi tìm xem trong nhà còn chút gì có thể ăn không.” Cậu bé nói xong liền vội vàng lục lọi khắp nơi trong nhà.
Nhưng rồi cả hai đều thất vọng. Trong nhà không còn chút gạo, dầu hay muối nào – hoàn toàn chẳng còn gì ăn được.
Nhìn Tô Hòa vẫn còn ngủ say sưa, hai đứa nhỏ nhìn nhau, cũng không dám tiếp tục làm phiền cô.
Vừa rồi là vì Tô Hòa đột nhiên ngừng thở, cô bé hoảng sợ nên mới không ngừng gọi.
Giờ thấy mẹ không sao, nghĩ đến việc trước nay cô luôn hung dữ với chúng, hai đứa nhỏ cũng chẳng dám tiến lại gần.
Trong giấc ngủ, ý thức của Tô Hòa bỗng lạc vào một không gian rộng lớn kỳ lạ.
Trên các kệ hàng trong không gian là đủ loại vật phẩm: đồ ăn, sách vở, hạt giống, thuốc đông – tây y, cùng nhiều món kỳ lạ khác, khiến Tô Hòa kinh ngạc không thôi.
Đây vẫn là mơ sao? Sao lại có cảm giác như bước vào thế giới công nghệ cao vậy?
Khi cô còn đang ngẩn người suy nghĩ, một giọng nói vang lên:
“Xin chào, tôi là nhân viên chăm sóc khách hàng số 988. Xin hỏi quý khách muốn đổi gì?”
A? Tô Hòa ngẩn ra, nhưng vẫn đáp lại: “Xin hỏi nơi này là đâu?”
“Xin chào, nơi này là hệ thống trao đổi vật tư kết nối các thế giới song song. Ngài có thể dùng vật phẩm thuộc thế giới của ngài để đổi ngang giá các vật phẩm trong không gian này.
Tuy nhiên nếu vật phẩm có đơn giá vượt quá 1000 tệ, sẽ thu thêm một phần phí phục vụ.”
Tô Hòa nhìn quanh các món đồ trong không gian, phần lớn là đồ phổ thông có thể dễ dàng mua được ngoài siêu thị, cửa hàng tiện lợi.
Cảm giác nơi này giống một cửa hàng bách hóa hơn là chốn kỳ lạ gì đó.
“Xin chào, vật phẩm trưng bày trên kệ chỉ là một phần. Nếu ngài muốn món gì không có trên kệ, có thể trực tiếp yêu cầu. Nếu bên hệ thống này không có hàng tồn, chúng tôi có thể liên hệ hệ thống trao đổi của thế giới song song khác, giúp quý khách đổi ngang giá.”
Ồ, cái này nghe cũng hay đấy. Nhưng Tô Hòa vẫn không thấy hứng thú.
Cô hiện đã ba mươi tuổi, sự nghiệp ổn định, có xe có nhà. Với vật chất, cô không còn khát khao quá mức nữa. Thật sự chẳng nghĩ ra mình còn thiếu gì.
Điều duy nhất khiến cô tiếc nuối, là người thân đều đã mất, bản thân vẫn chưa lập gia đình, sống một mình cô độc.
“Những thứ này siêu thị đều có, tôi không cần, cảm ơn.” Tô Hòa dứt khoát từ chối.
Hệ thống không trả lời nữa, cảnh tượng trước mắt cũng dần biến đổi.
Không biết chuyện gì xảy ra, Tô Hòa bỗng cảm thấy như có ai bịt miệng, bịt mũi mình lại, không thể thở nổi.
Cô giãy giụa liên tục, cuối cùng mới mở bừng mắt ra.
Mùi chua nồng nặc lẫn mùi hôi thối xộc vào mũi khiến đầu óc cô choáng váng, cảm giác như sắp chết ngạt đến nơi.
Trước mắt là một căn phòng rách nát bẩn thỉu, khiến Tô Hòa giật mình.
Đây là… nhà tranh nông thôn những năm 70 – 80 sao?
Là phòng đất, bên trong tối đen không có lấy chút ánh sáng.
Sao lại khó thở đến thế? Cơ thể cũng nặng nề lạ thường.
Tô Hòa ngồi bật dậy, theo bản năng mò tìm điện thoại bên gối – không có!
Rốt cuộc là chuyện gì? Cô bị đưa đến đâu rồi?
Vô tình liếc nhìn xuống chân mình, Tô Hòa sững người.
Cái quái gì vậy!? Đôi chân vừa thô vừa sưng này là của ai? Không phải của cô chứ!?
Cô vội nhìn đôi tay – cũng không khá hơn. Mập ú, thô kệch đến mức cô muốn khóc.
Trước đây dáng cô rất chuẩn, nhan sắc dù không phải tuyệt trần nhưng cũng thuộc hàng ưa nhìn.
Giờ thì sao? Cô xuyên thành một người béo phì?
Chợt nghĩ đến điều gì đó, Tô Hòa liền lục tìm gương soi. Rất nhanh, cô tìm được một chiếc gương nhỏ trong tủ.
Vừa nhìn vào gương, Tô Hòa suýt ngất.
Gương mặt đầy mỡ, mũi to má lớn, biểu cảm dữ tợn... lại chính là mình!?
Trời ơi! Cô gây tội gì mà bị xuyên thành dạng người này!?
Tâm lý sụp đổ hoàn toàn. Là người yêu cái đẹp, cô không tài nào chấp nhận nổi hình dạng hiện tại.
Cô nhéo mạnh vào tay mình – đau quá!
Không phải mơ... cô thực sự đã xuyên không rồi.
Mắt tối sầm, Tô Hòa khó mà chấp nhận nổi sự thật trước mắt.
Đúng lúc ấy, cửa phòng nhẹ nhàng mở ra.
Hai cái đầu nhỏ ló vào, ánh mắt vừa nhìn thấy cô liền sững lại.
“Mẹ, người tỉnh rồi à?” – Cô bé khẽ nói.
Giọng nói vừa mừng rỡ vừa run rẩy, như thể không dám lại gần.
Thì ra... tiếng khóc bên tai cô khi nãy là thật, không phải mơ. Chính là cô bé này gọi.
Hả? Gọi cô là “Mẹ”?
Tô Hòa hơi bất ngờ. Dù sao trước đây cô đã mất người thân từ lâu, lại sống độc thân suốt ba mươi năm, chưa từng có chồng con gì. Giờ đột nhiên... tỉnh dậy đã làm mẹ?
Nhưng cô không có kinh nghiệm chăm con, cũng chẳng biết phải nói gì với chúng.
Nhìn hai đứa nhỏ vẻ mặt lo lắng thấp thỏm, đứng ngoài cửa không dám vào, Tô Hòa thấy kỳ lạ, bèn hỏi:
“Ừ, sao các con không vào?”
Vừa nói xong, chính cô cũng ngẩn ra.
Không ngờ, dù thân xác này mập mạp, giọng nói lại dịu dàng dễ nghe. Nếu ở thời hiện đại, lấy giọng này lên mạng chắc chắn “giả giọng yêu đương” không trượt phát nào.
“Mẹ, con vừa nãy không cố ý làm phiền người đâu.” Cô bé đột nhiên cúi đầu, lí nhí nói.
Tô Hòa: ???
Đứa nhỏ này nói gì vậy?
“Ta không trách con mà.” – Tô Hòa nhíu mày, vẫn chưa hiểu chuyện.
Hai đứa nhỏ nhìn nhau một cái, rồi cậu bé từ nãy giờ im lặng mới lên tiếng:
“Tối qua tới giờ, chúng con chưa được ăn gì... đói lắm rồi.”
Nghe xong, Tô Hòa sững người.
Trời ơi, chủ nhân cơ thể này đã làm gì vậy? Khó trách hai đứa nhỏ xanh xao vàng vọt, nhìn là biết thiếu dinh dưỡng.
“Không sao, ta đi nấu gì đó cho các con ăn.” Tô Hòa nói rồi bước ra khỏi phòng.
Hai đứa nhỏ thấy cô đi về phía mình, lập tức biến sắc mặt.
Tô Hòa không hiểu, nhìn nét mặt cảnh giác của tụi nhỏ, liền hỏi: “Sao vậy?”
Cô bé đột nhiên rơm rớm nước mắt, vừa khóc vừa nói:
“Mẹ đừng đánh tụi con... tụi con sẽ ngoan mà…”
Một câu nói khiến Tô Hòa chết lặng.
Đến nước này, cô còn không hiểu gì sao?
Chắc hẳn chủ nhân thân thể này thường xuyên đánh mắng hai đứa nhỏ, nên tụi nó mới sợ đến vậy...