Tô Hòa nở một nụ cười, cố gắng khiến hình tượng bản thân trở nên thân thiện hơn một chút, sau đó dịu giọng nói:
“Ta không đánh các con đâu, thật đấy. Mẹ ra ngoài xem thử trong nhà còn gì ăn không, rồi nấu gì đó cho các con.”
Cô cố gắng tỏ ra dịu dàng, nhưng với hình dáng mập mạp, dữ dằn hiện tại thì nhìn thế nào cũng chẳng thấy dịu dàng nổi.
Vì vậy, hai đứa trẻ vẫn sợ hãi lùi lại vài bước, không dám để cô lại gần.
Tô Hòa bất lực. Nghiệp chướng mà nguyên chủ để lại, giờ cô phải tự mình dọn dẹp.
Nhưng chuyện đã rồi, đã chiếm thân thể người ta thì phải trả nợ cho những sai lầm trước đây.
Cô vòng qua hai đứa nhỏ, đi xem xét tình hình trong bếp. Dùng từ “dơ bẩn hỗn độn” để hình dung vẫn còn nhẹ, Tô Hòa cảm thấy gọi nó là... bãi rác thì hợp hơn.
Cô thở dài, tạm gác ý định dọn dẹp nhà cửa sang một bên, trước tiên phải lo cho bọn trẻ ăn đã.
Nhưng mà...
Trống trơn!
Sau khi lục tung nhà bếp, Tô Hòa không tìm được bất kỳ thứ gì có thể ăn.
Không trách được hai đứa nhỏ từ hôm qua đói đến giờ trong nhà đúng là chẳng còn gì ăn thật.
Cô không kìm được thở dài, sau đó quay sang hỏi hai đứa nhỏ vẫn đang rụt rè đi theo mình từ xa:
“Sao trong nhà lại chẳng có lấy một chút gì ăn vậy?”
Nghe cô hỏi, cậu bé cau mày nhìn cô, giọng đầy tức giận:
“Chính mẹ đem hết đồ ăn trong nhà đi thế chấp để trả nợ cờ bạc rồi còn gì, còn đâu mà ăn!”
Cờ bạc? Nguyên chủ còn cờ bạc? Nghe xong, Tô Hòa không khỏi hít một hơi lạnh.
Cái người này đúng là "cặn bã". Nhà chẳng còn gì ăn mà còn đem lương thực đi đánh bạc?
Xem ra đúng là không có gì để ăn thật, mà cũng chẳng có tiền. Tô Hòa vừa mới xuyên qua, đến giờ vẫn còn đầu óc mơ hồ đây.
Đột nhiên, cô nhớ tới cái không gian công nghệ cao mình tỉnh lại lúc mới xuyên tới. Chẳng lẽ… là thật?
Lúc đó còn mạnh miệng nói mình không cần đồ trong đó, giờ thì đúng là... tự vả!
Nhưng mà phải có đồ vật ngang giá mới có thể đổi lấy thức ăn, mà nhà thì chẳng còn gì đáng giá nữa, lấy cái gì mà đổi?
Nhìn vẻ mặt kiên cường pha lẫn oán hận của cậu bé, rồi lại nhìn vẻ tội nghiệp sợ hãi của bé gái, Tô Hòa cắn răng quyết định:
Dù thế nào cũng phải tìm cách kiếm cái gì cho bọn nhỏ ăn trước đã.
Cô nói:
“Các con ở đây chờ mẹ một chút, mẹ vào phòng xem còn đồng nào mua chút đồ ăn cho các con.”
Nói xong, cô vào phòng rồi đóng cửa lại.
Thấy mẹ không đánh mắng họ nữa nhưng lại chui vào phòng trốn, hai đứa nhỏ không khỏi lộ vẻ tuyệt vọng.
Xem ra không trông cậy gì được vào mẹ tụi nó rồi.
Mẹ tụi nó căn bản không thương tụi nó, sống chết cũng mặc kệ.
“Ca ca, giờ làm sao đây? Muội đói lắm...” – Bé gái đáng thương hỏi anh trai.
“Chờ lát nữa ta đi tìm ông bà nội xin chút đồ ăn.” – Cậu bé cắn răng nói.
“Nhưng mẹ không cho tụi mình qua đó... với lại bà nội cũng chẳng thích tụi mình.” – Bé gái vừa nói vừa rưng rưng nước mắt.
“Muội còn nghe lời người đàn bà đó làm gì! Bà ta không phải mẹ chúng ta! Dù bà nội không thích, cũng sẽ không để tụi mình đói chết đâu!” – Cậu bé nhìn em gái, giận dữ nói.
“Muội nhớ ba...” – Bé gái thút thít.
Nghĩ đến người ba vừa ôn nhu lại đẹp trai, lúc nào cũng chăm sóc hai anh em tỉ mỉ chu đáo, ngay cả cậu bé cũng đỏ hoe mắt.
Nếu không phải trước khi rời nhà, ba dặn phải ngoan ngoãn ở nhà chờ ba trở về, thì hai đứa trẻ cũng chẳng chịu đựng nguyên chủ đánh mắng mà vẫn ở nhà thế này.
---
Còn bên này, sau khi vào phòng, Tô Hòa liền cất tiếng:
“Hệ thống đổi vật tư đâu? Có ở đây không? Hệ thống đổi vật tư?”
Ngay lập tức, một luồng ánh sáng trắng bao phủ lấy cô. Khi mở mắt ra, cô lại trở về không gian công nghệ cao kia.
“Xin chào, tôi là nhân viên hỗ trợ 757. Có thể giúp gì cho quý khách?” – Giọng nữ tiêu chuẩn vang lên. Không phải là giọng người hỗ trợ lần trước, nhưng Tô Hòa không để tâm.
“Chào cô, tôi muốn đổi một ít đồ ăn.” – Tô Hòa nói.
“Kiểm tra thấy tài khoản của ngài hiện tại không điểm tích luỹ.” – Hệ thống đáp.
Nghe vậy, tim Tô Hòa thắt lại. Cô vội nói:
“Hệ thống các người không nhân đạo gì cả! Tôi vừa xuyên tới đây, trắng tay không có gì hết. Chẳng lẽ không thể nợ trước à?”
Một lúc sau, hệ thống trả lời:
“Ý kiến của ngài đã được phản hồi. Bên trên phê duyệt cho ngài tạm ứng 100 điểm tích luỹ, sau này sẽ trừ dần.”
Nghe vậy, Tô Hòa thở phào nhẹ nhõm, rồi nhanh chóng đi tìm đồ ăn trên kệ.
Bánh bao thịt tươi – 2 điểm tích luỹ/chiếc
Màn thầu tươi – 1 điểm tích luỹ/chiếc
Bánh cuộn – 2 điểm tích luỹ/chiếc
Nếu 100 điểm tích luỹ tương đương 100 tệ thì giá cả cũng không đến nỗi.
Không do dự, Tô Hòa chọn:
– 2 cái bánh bao thịt
– 2 cái màn thầu
– 2 cái bánh cuộn
Trước tiên cho hai đứa nhỏ ăn no đã.
Sau đó cô đến khu sữa bò, lấy thêm hai hộp sữa tươi nguyên chất – 4 điểm tích luỹ/hộp.
Tuy hơi đắt nhưng nghĩ tới tình trạng dinh dưỡng kém của hai đứa trẻ, cô vẫn quyết định lấy.
Cô cũng chọn thêm 4 gói mì ăn liền cho mình, để lát nấu ăn. Giờ thì chính cô cũng đang đói gần chết rồi.
Tiếp đó, cô lấy vài cân gạo, vài cân thịt, rau củ, rồi lấy thêm muối, nước tương… nhưng không lấy quá nhiều gia vị vì trẻ con ăn sớm mấy thứ đó không tốt.
Tổng cộng hết sạch 100 điểm tích luỹ.
Nhưng Tô Hòa rất hài lòng. Số đồ này đủ dùng vài ngày, đủ thời gian để cô thích nghi rồi nghĩ cách kiếm tiền.
Nghĩ đến lúc trước còn thấy cái không gian này vô dụng, giờ thì... tự vả tiếp tập hai.
Quả thật quá hữu dụng. Nếu không có không gian này, chắc giờ cô đang đào rau dại nấu cho hai đứa nhỏ ăn.
Nhưng... hiện tại đang là mùa hè thì phải? Thịt mà để bên ngoài sẽ không bảo quản được lâu.
Cô hỏi:
“Thịt tôi có thể để lại, dùng lúc nào lấy ra sau được không?”
“Được ạ. Có thể bảo quản tối đa nửa tháng. Sau thời gian đó nếu muốn tiếp tục bảo quản, cần tốn thêm tích luỹ. Không gian có chức năng giữ tươi, sau này nếu muốn cất thứ gì, ngài chỉ cần gọi chúng tôi.” – Nhân viên hỗ trợ nhẹ nhàng đáp.
Ra là vậy, còn tốt hơn cả tủ lạnh nữa.
“Đã hiểu, cảm ơn cô.” – Tô Hòa lễ phép đáp.
“Thời gian dùng thử tích luỹ chỉ có một lượt. Nếu sau thời gian này vẫn chưa trả lại được 100 điểm tích luỹ, tài khoản của ngài sẽ bị đóng băng vĩnh viễn và bị liệt vào danh sách đen. Mong ngài nhanh chóng hoàn trả tích luỹ.” – Hệ thống nhắc nhở.
Tô Hòa không để tâm lắm, chuyện sau này để sau. Nhưng cái hệ thống đổi vật tư này thực sự quá tiện lợi, cô nhất định sẽ tìm cách kiếm tích luỹ.
Vừa rời khỏi không gian, Tô Hòa liền thấy tất cả vật tư mình mang theo đã bày đầy xung quanh. Cô không khỏi nhẹ nhàng thở ra.