[Ta phu lang là nhị gả – Xuyên thư]
🌿 Tác giả: Đoan Du
🌿 Tình trạng: Hoàn thành
🌿 Số chương: 131
🌿 Thể loại: Nguyên sang, đam mỹ, cổ đại, xuyên thư, nhẹ nhàng, làm ruộng, 1v1, chủ công, HE, hài hước, cẩu huyết, sảng văn, thăng cấp lưu, vả mặt, song khiết, thiên chi kiêu tử.
Giới thiệu truyện:
Tần Thanh Chước bất ngờ xuyên vào một cuốn tiểu thuyết, trở thành tên lưu manh có tiếng trong thôn—háo sắc, lười nhác, thô tục và hay đánh người. Hắn không được ai nguyện ý gả, nên mẹ hắn đành phải tìm về cho một mối hôn sự... Là một ca nhi đã từng “qua một lần đò”.
Người ca nhi này không ai khác, chính là phu lang tương lai của nam chính trong truyện. Mà nam chính thì nay đang là một tướng quân mất tích nơi chiến trường. Đợi đến ngày tướng quân trở về... thì cũng là ngày tên lưu manh kia "lên đường". Vì trước đó, hắn đã ra tay ngược đãi ca nhi—và bị hạ độc.
Tần Thanh Chước: “…” Rõ ràng là hố sâu chờ chết đây mà.
Trong phòng tân hôn, ca nhi thanh lãnh cúi đầu, khẽ cắn môi, gương mặt ẩn nhẫn xen chút thẹn thùng:
“Xin phu quân thương tiếc.”
Tần Thanh Chước: “!!!”
Chúng sinh đều thấp kém, chỉ có học hành là con đường duy nhất để đổi đời. Đã đến nơi này rồi, hắn chỉ còn biết cố gắng đọc sách, thi đậu khoa cử, giành lấy tiền đồ cho bản thân. Nếu không, chẳng những bị cướp mất người vợ hiền lành, mà còn sẽ bị giẫm đạp không thương tiếc.
Hắn nhịn đói nhịn khổ học hành thi cử, đậu đầu bảng hết lần này đến lần khác—cuối cùng thành Trạng Nguyên.
“Ta thật sự không muốn, nhưng đã tới rồi... thì đành vậy.” Tần Thanh Chước thở dài thống khổ.
Minh Nam Tri, dung mạo thanh tú lạnh lùng, xuất thân nghèo khổ, sống cùng mẹ kế và hai đệ đệ không cùng mẹ. Cậu từng gả cho một người, nhưng người đó ngay trong đêm tân hôn đã khôi phục ký ức và bỏ đi, để lại cậu một mình hứng chịu mọi lời dị nghị trong thôn.
Mẹ kế vì ham sính lễ mà tiếp tục gả cậu cho tên lưu manh khét tiếng trong làng. Minh Nam Tri lúc ấy đã không còn chút kỳ vọng nào vào cuộc đời.
Thế nhưng không ngờ, tên lưu manh ấy lại thay đổi. Hắn bắt đầu đối xử tốt với cậu, nhẹ nhàng, chăm sóc. Dần dần, trong lòng cậu cũng không còn vương vấn bóng hình người cũ đã bỏ đi năm xưa.
Ngày tháng bên nhau cứ thế trôi qua, Minh Nam Tri nhận ra mình đã quen với sự dịu dàng ấy.
Chỉ là... tên kia lại nói với cậu: “Ta là thẳng nam.”
Minh Nam Tri nhẹ nhàng chỉnh lại áo choàng, để lộ nửa bờ vai trắng muốt, bình thản hỏi:
“Phu quân, vậy thì có gì khác nhau?”
Tần Thanh Chước: “…”