Ở cửa núi Thanh Tuyền thôn, một nam nhân hôn mê nằm bất tỉnh giữa lối đi nhỏ.
Một hán tử cõng sọt vừa đi ngang, là Tần Sinh đang chuẩn bị lên núi, cúi đầu liền trông thấy một kẻ trầy trụa nằm một bên, đầu đầy máu.
“Có người bị thương a! Là Tần Thanh Chước!” – Tần Sinh vội hô lớn.
Tần Thanh Chước đầu nhức như búa bổ, trong cơn mê man, hắn lờ mờ nghe thấy có người nói chuyện.
“Thanh Chước không sao chứ, còn mấy hôm nữa là thành hôn rồi, lại còn chạy đi đâu lêu lổng nữa cơ chứ…” Bạch Uyển lau nước mắt, vừa xoa mặt hắn, vừa thở dài.
“Cái ót bị va đập, sưng một cục to. Bôi ít thuốc ngoài da là ổn thôi.” – Đại phu chân đất nói.
“Đa tạ đại phu, để ta tiễn ngài ra ngoài.”
Tiếng bước chân dần xa. Trong đầu Tần Thanh Chước hiện lên một dấu chấm hỏi: thành hôn? Hắn? Không phải hắn đang là sinh viên chuẩn bị thi công chức sao? Lẽ nào... lẽ nào là tai nạn xe thật sự khiến hắn xuyên rồi?
Ý thức hắn lại một lần nữa rơi vào bóng tối vô tận.
Đến khi mở mắt ra, hắn suýt nữa thì lại ngất đi thêm lần nữa. Trước mắt là một căn nhà tranh đơn sơ, vách tường lốm đốm bẩn, trong phòng chỉ có một cái bàn gỗ, trên bàn có ấm trà, hết thảy đều xa lạ một cách lạ thường.
“Thanh Chước, ngươi tỉnh rồi à? Nương đi sắc thuốc đem vào cho ngươi.” Bạch Uyển nghe thấy động tĩnh liền bước vào, thấy hắn mở mắt thì mừng rỡ lui ra ngoài.
Tần Thanh Chước còn chưa kịp lên tiếng, một tràng ký ức như mảnh vỡ trong đầu tràn về khiến hắn suýt nữa ngất thêm lần nữa.
Nguyên chủ cũng tên là Tần Thanh Chước – một kẻ lưu manh ăn bám, lười biếng, bài bạc, ham tửu sắc… không ai muốn dính vào.
Thế mà tên lưu manh này lại lấy được Minh Nam Tri – Vai chính Thụ của truyện, trở thành phu quân thứ hai của cậu. Cuối cùng, Minh Nam Tri không chịu nổi hắn hành hạ, đã bí mật hạ độc khiến hắn chết trong đau đớn.
Đây là một cuốn tiểu thuyết cẩu huyết mang tên Tướng quân sủng ái. Vai chính Công là Kỷ Lăng, một tướng quân bị thương mất trí nhớ, trôi dạt đến Thanh Tuyền thôn được Minh Nam Tri cứu giúp. Hai người sống chung, nảy sinh tình cảm. Nhưng ngay trong đêm tân hôn, Kỷ Lăng khôi phục trí nhớ rồi rời bỏ cậu để quay về kinh thành.
Kỷ Lăng về kinh thành, bị cuốn vào vòng xoáy quyền thế và mỹ sắc, quên mất Minh Nam Tri nơi núi rừng. Phải đến bốn năm sau, khi nhận ra chỉ có cậu yêu hắn thật lòng, hắn mới quay về tìm lại. May thay Minh Nam Tri vẫn chờ hắn. Cuối cùng hai người lại về bên nhau, dù trải qua muôn vàn sóng gió.
Tần Thanh Chước: “……”
Hắn nhớ đến cốt truyện, huyết áp bỗng tăng vọt.
Vai chính Thụ và Vai chính Công còn có thể HE, nhưng hắn – phu quân thứ hai bị hạ độc chết – mới là người khiến người ta nghẹn lời.
Vừa rồi còn nghe người nói hắn sắp thành hôn. Nhưng hắn nào biết mình đã hôn mê mấy ngày. Hắn rõ ràng là thẳng nam, sao có thể cưới Vai chính Thụ? Hơn nữa, hắn cũng chẳng muốn dính líu gì đến hai nhân vật chính, sống bình an không được sao?
Đầu vẫn đau, cảm giác chân thực đến mức hắn biết mình đã thật sự xuyên không.
Tần Thanh Chước nhớ lại cuốn Cẩm nang thi công chức quốc gia vẫn còn đặt trong phòng ở đời trước, hắn thở dài một tiếng. Xem ra, bữa cơm nhà nước kia là không ăn được rồi.
Mới hai mươi hai tuổi mà đã chết, Tần Thanh Chước thực sự cảm thấy xót xa. Đời trước hắn chỉ mong sống một cuộc đời bình thường, giờ ước nguyện đó không biết còn có thể thực hiện được hay không.
“Thanh Chước, mau uống thuốc nào.” Bạch Uyển đưa chén thuốc cho hắn.
Nhờ ký ức nguyên chủ, hắn biết Bạch Uyển là mẫu thân. Hắn nhận lấy chén thuốc, uống cạn một hơi, mặt nhăn nhó co rúm.
“Lớn xác rồi mà còn ngã u đầu, may mà Tần Sinh thúc thúc nhặt được, chứ không biết có con sói hoang nào tha ngươi đi mất, nương sống sao nổi!” Bạch Uyển vừa mắng yêu vừa lo lắng.
Nhi tử này vốn không chịu an phận. Khi nhỏ còn ngoan ngoãn, càng lớn càng hỗn. Ăn chơi, lười biếng, cờ bạc, không giúp được việc gì trong nhà. Đưa đến xã học An Nhạc trấn học hành thì năm nào cũng đội sổ, năm nay còn có nguy cơ bị đuổi học.
Người ta nói: "Trước thành gia, sau lập nghiệp", Bạch Uyển bàn với Tần phụ chuyện hôn sự, ông cũng đồng ý. Nhưng ai trong thôn cũng biết tính nết hắn, không ai muốn gả con gái hay ca nhi cho tên như vậy.
Chỉ có nhà Minh gia là chấp nhận – phần vì sính lễ hậu hĩnh, phần vì Minh Nam Tri không còn lựa chọn.
“Ngày thường uống rượu thì thôi, sắp lấy vợ đến nơi còn ham chơi, trong nhà nào còn tiền cho ngươi phá nữa?” Bạch Uyển lắc đầu, “Ngươi hôn mê mấy ngày, ngày mai là đón dâu rồi. May mà không trễ, bằng không không biết kéo dài tới bao giờ nữa.”
Tần Thanh Chước suýt thì nhảy dựng lên: “Ngày mai thành hôn?!”
Cuốn tiểu thuyết này hắn từng vô tình đọc khi vào hiệu sách, chỉ vì trùng tên mà đọc thử… giờ tam quan đều sụp đổ.
Thế giới này có ba giới tính: nam tử, nữ tử và ca nhi. Ca nhi bề ngoài như nam nhưng có thể sinh con, sau khi thành hôn gọi là "phu lang".
Hắn muốn hủy hôn nhưng lại nghĩ: nếu từ hôn ngay trước ngày cưới, Minh Nam Tri sẽ phải đối mặt với lời ra tiếng vào ra sao? Nhất là sau khi bị một người chồng trước bỏ ngay trong đêm tân hôn…
Ngoài cửa truyền đến tiếng động.
“Nương, con về rồi!”
Bạch Uyển ra đón: “Vân Kha, con mua thịt về rồi à?”
Tần Vân Kha – em thứ trong nhà, là một ca nhi dung mạo mi thanh mục tú – đang xách sọt thịt còn tươi rói.
“Ngươi xem này, vừa nạc vừa mỡ, vừa đủ làm tiệc.” – Bạch Uyển mừng rỡ.
“Vân Kha, con nghỉ ngơi chút đi, đợi cha về rồi ăn cơm.”
“Dạ vâng, nương.”
Tần Thanh Chước nhìn đệ đệ, chưa quen với cách xưng hô thân thiết như vậy.
“Thanh Chước, ngươi nên nằm nghỉ, ngày mai phải có sức mà đi đón dâu.” – Vân Kha đã gả chồng, lần này cố ý về nhà giúp đỡ.
Tần Thanh Chước gật đầu, lặng lẽ quay vào phòng.
Hắn nghĩ, hôn sự này không trốn được, thôi thì cưới Minh Nam Tri về, sống hòa thuận, chờ Vai chính Công quay về thì nhường lại. Hắn chỉ là đi qua thế giới của họ một vòng thôi.
Tần Thanh Chước từ trước đến nay khi làm sai chuyện đều biết giả bộ ngoan ngoãn, Bạch Uyển và Vân Kha cũng đã quen, chẳng cảm thấy gì lạ.
Ngày hôm sau, nhà Tần đã dán hỉ tự trong phòng hắn. Hỉ phục thì dùng đồ cũ sửa lại – nhà quê chẳng ai đi mua mới làm gì, đắt đỏ lại không dùng được mấy lần.
Ở Minh gia, Lý Kim Hoa đang kiểm tra sính lễ:
“Tần gia tặng không ít đồ, nào là chăn đệm mới, vại muối, bao hạt giống…”
“Còn tặng hẳn ba lượng bạc nữa cơ.” – Bà ta khịt mũi, “Nếu không phải thằng Thanh Chước đó quá hỗn, Tần gia cũng đáng tin.”
Minh Lô – người em khác họ của Minh Nam Tri – nghe vậy thì cười rạng rỡ: “Nương đối với con là tốt nhất.”
Mấy thứ này vốn là dành cho Minh Nam Tri, giờ lại bị cậu ta cướp mất, như thể là lẽ dĩ nhiên.
Minh Nam Tri vừa vác củi về đến, cậu hôm nay lên núi một mình, nghe được những lời bàn tán:
“Minh Nam Tri mai phải gả chồng đấy…”
“Nếu lần này nữa mà bị bỏ rơi trong đêm tân hôn, thì thật náo nhiệt…”
Cậu đứng lặng một hồi rồi mới cõng củi về nhà.
“Đừng tưởng mai gả chồng là không phải làm việc, cơm vẫn phải nấu, chén vẫn phải rửa, củi vẫn phải chẻ!” – Lý Kim Hoa vừa mắng vừa ôm sính lễ cất đi.
“Nhà ta còn rộng lượng mới không tròng lồng heo ngươi đấy!”
Minh Nam Tri không đáp, chỉ lặng lẽ vào bếp nhóm lửa, chẳng có lấy một chút vui mừng trước ngày thành hôn.
Tối hôm đó, cả nhà Tần ăn cơm. Tần phụ cuối cùng cũng trở về.
“Sáng mai dậy sớm đi đón dâu, đừng có ngủ nướng.”
“Vâng, cha.” – Tần Thanh Chước đỏ mặt, nghiêm túc đáp lời.
Ăn xong, hắn quay về phòng, rương gỗ cũ dưới giường vẫn còn đó. Mở ra, bên trong toàn sách vỡ lòng và vài viên xúc xắc đánh bạc.
Hắn đặt xúc xắc dưới chân bàn để kê cho khỏi lắc lư.
“Tuy có ký ức nguyên chủ, nhưng nơi này vẫn quá xa lạ…” – Hắn thở dài.
Nhìn đồng hồ, rửa mặt rồi nằm lên giường. Nghĩ đến việc ngày mai phải cưới Minh Nam Tri, lòng hắn vẫn có chút ngổn ngang.
Chỉ cần sống tử tế với Vai chính Thụ, chắc mọi chuyện cũng không đến nỗi khó khăn…