Sách vở và giấy bút thời cổ vô cùng quý giá, bản 《Tam Tự Kinh》 trên tay Tần Thanh Chước được in trên loại giấy thô ráp, lật vài trang đã thấy nét mực mờ nhòe, không rõ từng dòng chữ.
Chiếc bút lông trong tay hắn làm từ lông dê, không phải loại bút bày bán trên thị trường. Đây là do Tần phụ nhờ một người dân trong thôn chuyên nuôi dê gom góp lông lại, sau đó tự tay làm ra bút.
Tần Thanh Chước luyện viết bằng cách nhúng bút vào nước rồi viết lên mặt bàn, như thế vừa tiết kiệm giấy vừa không tốn mực. Hắn trầm tĩnh ngồi viết, từng nét bút nhè nhẹ lướt qua.
Hắn vốn là sinh viên chuyên ngành Hán ngữ văn học, năm hai đại học còn học hẳn một môn viết chữ Hán bằng bút lông. Dù đã lâu không đụng đến, nhưng chỉ sau vài nét, cảm giác thành thạo lại trở về, từng nét bút bắt đầu có hồn.
《Tam Tự Kinh》 là sách vỡ lòng dành cho trẻ nhỏ, tuy học nhanh nhưng cũng không nên tự cao — hắn thầm nghĩ.
Ở phòng bếp.
Minh Nam Tri đang rót nước ấm vào thau.
Thấy cửa phòng khép lại, cậu sợ quấy rầy Tần Thanh Chước nên chỉ khẽ đẩy cửa rồi lặng lẽ mang nước vào. Đặt thau xuống, rồi cũng lặng lẽ lui ra.
Trong thôn ai cũng biết Tần Thanh Chước là người đang học ở Xã Học, nhưng cũng có nhiều người bàn tán rằng Tần gia nuôi hắn đi học tiêu tốn quá nhiều, thật không đáng.
Nhưng nhìn dáng vẻ hắn lúc này, hẳn là thật lòng yêu thích việc đọc sách.
Minh Nam Tri không khỏi nhớ đến Kỷ Đại. Kỷ Đại cũng là người ham đọc sách, lúc còn ở Thanh Tuyền thôn, có tiền nhàn rỗi là lại ra trấn mua sách về đọc. Từ dáng điệu đến lời ăn tiếng nói đều toát lên phong thái khác người, một vẻ kiêu ngạo không che giấu.
Minh Nam Tri biết đọc một ít chữ, nhờ học từ vị đại phu chân đất trong thôn. Ông ấy còn dạy cậu vài quyển y thư, nhờ vậy cậu biết nhận biết dược thảo và cả độc thảo.
Sau khi xong xuôi việc nhà, cậu cõng sọt lên núi sau cắt ít cỏ gà về cho đàn gà ăn.
Sau núi cây cối rậm rạp, cỏ dại phủ kín mặt đất, nhưng người trong thôn không ai dám trồng trọt ở đây. Đất sau núi vốn là đất công, không thể tùy tiện chiếm làm của riêng, chỉ được phép lên tìm đặc sản rừng là cùng.
Hôm nay trời vừa ngả trưa, không chỉ có một mình Minh Nam Tri lên núi, còn có mấy ca nhi và nữ tử cầm sọt đi theo tốp ba tốp năm.
“Ninh ca nhi, nghe nói nương ngươi tự mình tìm mai mối cho ngươi, là Chu gia Đại Lang ở thôn bên cạnh đấy.” Một ca nhi tinh nghịch trêu.
“Chu Đại Lang ấy à, tuấn tú lắm, lại cao ráo siêng năng.”
“Nhà họ lại giàu, có hẳn ba mươi mẫu ruộng nước, còn là trưởng tử nữa, sau này đồ đạc được hưởng cũng là nhiều nhất.”
“Ngươi ấy mà, tuổi trẻ lại xinh đẹp, kiếm được người như thế cũng là xứng đôi lắm rồi.”
Tần Ninh ngượng ngùng cúi đầu, mỉm cười: “Mọi người đừng khen quá lời, ta nào có tốt như vậy.”
Minh Nam Tri cõng sọt, cúi đầu lặng lẽ đi ngang qua, cổ cậu dưới ánh nắng lộ ra trắng trẻo thanh tú. Bộ y phục trên người là đồ cũ mang từ Minh gia tới, sợi vải đã bung cả ra.
Cậu chỉ có hai bộ quần áo, xuân hạ thu đông mặc mãi, có chỗ cũ quá thì tự tay vá, vào đông còn phải nhét thêm rơm cho ấm.
Áo cũ đã bạc màu, nhưng vẫn có thể mặc được.
Tần Ninh nhìn thấy Minh Nam Tri trong chiếc áo cũ, dù nghèo vẫn khó che đi nét thanh tú ấy, ánh mắt liền nheo lại. Lúc trước, cậu ta ghen tị với Minh Nam Tri vì có vẻ ngoài đẹp nhất thôn lại còn đính hôn với Kỷ Đại.
Nhưng Kỷ Đại đã rời bỏ cậu. Tần An — bạn thân của Minh Nam Tri — ngay lập tức trở mặt, còn ngấm ngầm tung tin cậu không biết giữ khuôn phép.
Giờ Minh Nam Tri lại gả cho một người như Tần Thanh Chước — tên pháo hôi không có chí tiến thủ. Sau này có thể sống nổi hay không, ai mà biết.
Thấy Minh Nam Tri đi vào sâu trong rừng, Tần Ninh thu lại ánh mắt:
“Chúng ta cũng nhanh lên núi đi thôi, kẻo trễ mất mấy canh giờ.”
Minh Nam Tri vốn đã quen đi một mình vào sâu trong núi, khác hẳn với người trong thôn. Cậu cúi người, cầm lưỡi hái bắt đầu cắt cỏ.
Cậu ra tay nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc đã đầy sọt. Sau đó cậu cất lưỡi hái, định hái thêm ít quả dại ngọt mọng về cho Tần Thanh Chước nếm thử.
Cậu đẩy nhành cây, trèo lên hái được mấy quả chín đỏ mọng bỏ vào sọt.
Lúc đang định quay về thì nghe tiếng động trong bụi cỏ. Cậu nhìn thấy một chấm đỏ như mào gà đung đưa.
Là gà rừng.
Gà rừng ở vùng này nhanh nhẹn vô cùng, chỉ một cơn gió lay cỏ cũng đủ khiến chúng chạy mất. Minh Nam Tri lặng lẽ chờ, đến khi gà đi rồi, mới nhẹ nhàng vạch bụi cỏ ra — bên trong có ba quả trứng gà.
Ánh mắt cậu thoáng hiện nét vui mừng.
Không ngờ hôm nay may mắn như vậy, còn nhặt được trứng gà rừng mang về.
Tần Thanh Chước duỗi vai, uống một ngụm nước ấm, mới nhớ ra chắc hẳn là Minh Nam Tri đã lặng lẽ mang nước cho hắn.
Vậy mà đến một tiếng cảm ơn hắn cũng chưa kịp nói.
Hắn ra khỏi phòng, thấy không có bóng dáng Minh Nam Tri. Sọt và lưỡi hái trong góc cũng không còn.
Hắn đi ra sân, khóa cửa lại.
“Tần Thanh Chước, ngươi ra ngoài giờ này à?” – Tần Sinh đang gánh bó củi về, tiện miệng hỏi.
“Ta định lên sau núi nhặt ít bồ kết.” – Tần Thanh Chước đáp. Nhìn bó củi được buộc gọn ghẽ trên vai ông, hắn thấy rõ nếu để người như mình làm thì còn lâu mới được thế.
“Tần Sinh thúc, một bó củi như vậy bán được bao nhiêu tiền?”
“Bốn văn một bó. Mùa đông lên giá, có khi bán được tám văn.” – Tần Sinh thở dài, giọng mang chút tiếc nuối.
Một lượng bạc tương đương một quan tiền, tức một ngàn văn. So mà nói, bốn văn quả là chẳng đáng là bao.
“Nếu ngươi học hành đàng hoàng, sau này có thể làm phòng thu chi ở trấn trên, một tháng kiếm cũng không ít đâu.” – Tần Sinh khuyên nhủ.
“Thúc nói đúng, nhưng chí ta không ở đó.”
“Vậy ngươi còn muốn thế nào?” – Tần Sinh ngơ ngác. Chẳng lẽ lại định làm dân cờ bạc?
Tần Thanh Chước bật cười: “Khó nói lắm.”
Làm phòng thu chi cũng không an toàn gì, chẳng may vướng họa thì nguy.
Tần Sinh: “……”
Ông thầm nghĩ: Thằng nhóc chết tiệt!
Tần Thanh Chước tiếp tục lên núi, theo trí nhớ mà hái được ít bồ kết, dùng lá to gói lại.
Minh Nam Tri trên đường xuống núi lại chạm mặt nhóm người Tần Ninh.
Không khí bỗng lạnh lẽo.
Cậu nhận ra ánh mắt khinh thường của họ, cũng không buồn đáp, chỉ muốn lặng lẽ đi qua.
Tần Ninh chặn lại: “Minh Nam Tri…”
Từ xa, Tần Thanh Chước đứng ở lưng chừng núi nhìn thấy, nhưng không nghe rõ họ nói gì. Hắn thấy Minh Nam Tri cúi đầu không đáp, đi nhanh về phía trước.
Một ca nhi nhận ra hắn:
“Kia chẳng phải là Tần Thanh Chước?”
“Hắn đến đây làm gì...”
Tần Ninh nhìn sang Tần Thanh Chước.
Minh Nam Tri nghe thấy tên hắn, ngẩng đầu lên – quả nhiên thấy hắn đang tiến lại.
Cậu thầm nghĩ: Chẳng lẽ hắn tới trách mình chưa về nấu cơm?
Cậu vừa định mở lời: “Tướng công…”
Mọi người xung quanh như đang đợi một màn kịch.
Tần Thanh Chước nắm lấy tay Minh Nam Tri, dịu dàng nói:
“Ta tìm ngươi nãy giờ. Không thấy ngươi, ta thấy rất lo.”
Tần Ninh siết chặt tay, nhóm người xung quanh cũng ngạc nhiên không thôi.
Minh Nam Tri mấp máy môi, trong lòng nảy sinh một cảm xúc khó gọi tên. Không ngờ hắn không trách mắng, ngược lại còn nói ra những lời như thế.
Cậu lặng lẽ nhìn hắn, tim khẽ đập nhanh.
Tần Thanh Chước chẳng thèm để ý đến người khác, cứ thế nắm tay Minh Nam Tri rời khỏi sau núi.
Cậu cảm nhận rõ phía sau có vô số ánh mắt đang dán lên lưng mình, như muốn nhìn xuyên qua một lỗ thủng.
“Xem ra Tần Thanh Chước đối xử với Minh Nam Tri cũng không tệ…” Một ca nhi lẩm bẩm.
Hai người rời khỏi sau núi, Tần Thanh Chước hơi ngượng, buông tay cậu ra.
“Tướng công, cảm ơn ngươi.” – Minh Nam Tri khẽ cười.
“Chuyện nhỏ thôi, dù gì chúng ta cũng cùng một phe, sao để ngươi bị bắt nạt được.”
“Tướng công nói đúng.” – Cậu khẽ siết lấy góc áo mình.
Tần Thanh Chước: “……”
Hắn cạn lời – Đây là đang ở thế giới của vai chính! Lỡ đâu vai chính công cầm đao đến thì sao?
Về đến sân nhà, Minh Nam Tri đặt sọt xuống, bắt đầu nhóm bếp nấu cơm.
Tần Thanh Chước tiếp củi cho bếp, sau đó đem cỏ gà đi băm cho gà ăn. Xong còn ghé lấy hai quả trứng gà.
Cơm hôm ấy có rau dại nấu cùng cơm, quả dại được rửa sạch bày ra mâm, ba quả trứng gà rừng xào chung với hẹ, thêm bát canh cải trắng. Trong nhà còn dưa muối, bày thêm một đĩa nhỏ.
Chờ Tần phụ và Bạch Uyển về, cả nhà cùng ngồi ăn cơm.
Tần phụ nghiêm giọng:
“Hồi môn mang theo phải để gọn trước cho đàng hoàng.”