Ăn uống xong xuôi ở Minh gia, Tần Thanh Chước mới cùng Minh Nam Tri chắp tay cáo từ trở về.
Trên đường về Tần gia, vòng eo Minh Nam Tri mảnh khảnh, ánh mắt đen lay láy lấp lánh, dưới nắng chiều càng thêm phần sáng rỡ như được phủ ánh vàng.
Về đến nhà, Tần Thanh Chước vào phòng ôn lại sách vở. Minh Nam Tri nhẹ giọng nói:
“Đa tạ tướng công đã vì ta mà giận thay.”
Tần Thanh Chước không phải người hay cố tình gây chuyện, nếu hôm nay có thái độ không tốt với người Minh gia, phần nhiều cũng là vì hắn không vui thay cho cậu.
Nhìn bóng lưng vững vàng của hắn, Minh Nam Tri cảm thấy cuộc sống sau khi thành thân này dường như không gian nan như cậu từng tưởng.
Cậu không phải người có chí lớn, chỉ mong lấy một người, nếu không hợp thì cùng nhau sống yên ổn, nếu hòa thuận thì có thể âm thầm dâng hiến chút dịu dàng.
Lúc đầu đính hôn với Kỷ Đại, trong lòng cậu luôn bất an. Càng tiếp xúc, cậu càng nhận ra Kỷ Đại vốn dĩ không phải người thuộc về nơi sơn dã. Người như vậy, sao có thể bằng lòng làm một thợ săn sống giữa núi rừng.
Về sau, quả thật đúng như cậu dự đoán.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play