Tần Thanh Chước khẽ ho một tiếng:
“Ta bị thương ở đầu, không làm được việc nặng, sẽ khiến bệnh nặng thêm thôi.”
“Ý ta là... ngươi ngủ giường trong, ta ngủ giường ngoài.”
Minh Nam Tri khẽ rùng mình, trong lòng có chút xấu hổ, vội kéo chăn che lấy thân thể trắng muốt của mình. Cậu... đúng thật là quá lẳng lơ. Quá mức rồi.
Trong đầu hiện lên những lời đồn thổi từng nghe ở thôn, ngón tay cậu dần trắng bệch, run run kéo lấy chiếc quần muốn mặc vào.
Tần Thanh Chước lập tức quay mặt đi. Phi lễ chớ nhìn, trừ khi hắn không muốn sống nữa.
Hắn là một thẳng nam, hơn nữa còn là một nhân vật pháo hôi, không dám chọc vào vai chính công, chỉ muốn an phận mà sống sót qua ngày.
Từ phía sau truyền đến tiếng vải vóc cọ xát, Minh Nam Tri khẽ cất tiếng, giọng nói nhỏ như gió thoảng:
“Tướng công... ta... vẫn còn trong sạch.”
Cậu không muốn bị gắn cái tội “không trinh”. Cậu mặc lại quần áo, kéo chăn lên che người, cụp mắt xuống:
“...Ngươi đừng chê ta.”
Minh Nam Tri hiểu rõ, sau khi cậu gả vào Tần gia, chính là nương tựa vào nhà họ mà sống. Cậu biết mình cả đời này e rằng sẽ phải sống dưới mái nhà đó. May mắn là Tần Thanh Chước học ở trấn trên, bình thường không ở nhà, trong nhà cũng chỉ có cha mẹ, điều này khiến cậu nhẹ nhõm đôi phần.
Vốn dĩ cậu vẫn luôn giữ thân trong sạch, cũng không muốn vì chuyện này mà xảy ra xung đột với Tần Thanh Chước.
Mé giường khẽ lún xuống, tân tướng công đã ngồi xuống, hắn thở dài:
“Ta sao lại chê ngươi được, ngươi nói, ta tin.”
Nghe vậy, Minh Nam Tri khẽ híp mắt, trong hỉ phục khuôn mặt trắng như tuyết lặng lẽ ửng đỏ.
Tân tướng công nói chuyện dịu dàng đến vậy, khác hẳn với những lời đồn ngoài kia. Có lẽ, không phải lời đồn nào cũng đáng tin…
Chính cậu cũng từng là nạn nhân của lời đồn đại.
Tần Thanh Chước bắt đầu cởi hỉ phục. Hàng mi dài của Minh Nam Tri khẽ run, cậu siết chặt lấy chăn. Đệm chăn này mềm mại ấm áp, mang theo cảm giác vui mừng ngày cưới, đã lâu rồi cậu không ngủ trong một chiếc chăn dễ chịu như vậy.
“Ta thổi tắt nến đây.”
Minh Nam Tri đáp khẽ, cậu nằm bên trong, ngón tay thon dài khẽ chạm vào mép đệm.
Là người mới đến nhà chồng, phải biết điều, không thể tùy tiện.
Cậu sợ Tần Thanh Chước sẽ ghét bỏ mình, nếu trong đêm tân hôn mà bị trả về Minh gia, cậu cũng không biết liệu bản thân có đủ mặt dày để sống tiếp hay không.
Ngọn nến phụt tắt, bóng tối bao trùm.
Tiếng thở nhẹ của Tần Thanh Chước phả ra, Minh Nam Tri cứng người, sau đó nhẹ nhàng kéo chăn dịch lại gần, vai kề vai với hắn, thân thể bên cạnh mang đến hơi ấm khiến cậu cảm thấy thật ấm áp.
Tần Thanh Chước vì quá mệt mỏi, chỉ khẽ xoa chăn rồi chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, khi Tần Thanh Chước tỉnh lại, trời đã sáng rõ. Hắn liếc nhìn vào trong giường, quả nhiên không thấy bóng dáng Minh Nam Tri. Hắn ngáp một cái, đứng dậy rửa mặt.
Dùng nước lạnh vỗ lên mặt cho tỉnh táo, hắn bước ra cửa bếp. Một bóng dáng đang ngồi xổm trước bệ bếp, bỏ thêm củi vào bếp lửa, dáng người nhỏ nhắn.
“Tướng công, ngươi tỉnh rồi. Để ta hầu hạ ngươi rửa mặt.” Minh Nam Tri mặc bộ y phục thuần sắc của mình, tóc được buộc gọn, eo nhỏ nhắn như cành liễu.
“Ta rửa rồi.” Tần Thanh Chước vội từ chối.
Nước nóng trong nồi đang sôi, bên trong còn có mấy chiếc bánh bao – rõ ràng là cậu cố ý để dành phần cho hắn.
Sáng nay, Bạch Uyển và Tần phụ đang chờ đôi vợ chồng trẻ cùng ăn sáng. Ai ngờ chỉ có Minh Nam Tri ra ngoài, còn nhi tử nhà mình thì ngủ mê man. Nếu Minh Nam Tri không dậy, có khi Bạch Uyển còn vui, đằng này người không dậy lại là con mình!
Tần Thanh Chước ngủ mê mệt, Minh Nam Tri cũng không nỡ đánh thức.
Sau khi cha mẹ chồng ra ngoài làm việc, cậu ở nhà quét dọn, cho gà vịt ăn, thấy hắn ăn xong bánh bao liền thu dọn bát đũa, tính mang đi rửa.
“Để ta tự rửa.” Tần Thanh Chước ngượng ngùng. Là hắn dậy muộn, để cậu phải làm tất cả.
Minh Nam Tri cắn môi:
“Tướng công sợ ta vụng về làm vỡ chén sao?”
Ở nơi này, ca nhi lo việc cơm nước là chuyện thường. Chỉ có những người bị chê bai là vụng về mới bị cấm làm việc nhà – bởi Táo thần cũng có quy củ.
Tần Thanh Chước kêu lên:
“Không phải! Không phải như vậy đâu.”
“Vậy thì ngươi đi nghỉ một lát.” – Minh Nam Tri khẽ mỉm cười, tiếp tục rửa chén.
Tần Thanh Chước không muốn ngủ nữa, hắn ra ngoài sân tìm việc để làm. Đúng lúc đó, một người thanh niên khoảng hai mươi tuổi mặc trường bào bước vào, ánh mắt đảo quanh sân.
“Tần huynh, sao không thấy phu lang của huynh đâu?”
Từ ký ức, Tần Thanh Chước nhận ra người này là Tần Chính Nghị, học chung ở Xã Học – một kẻ háo sắc nổi tiếng.
“Ngươi tới tìm ta, hay tới tìm phu lang của ta?”
Tần Chính Nghị cười cười:
“Tất nhiên là tới tìm Tần huynh. Mới thành thân, chắc tình cảm mặn nồng lắm. Nhưng nghe nói Minh gia ca nhi kia khó dạy bảo, ngươi nên cẩn thận.”
Tần Thanh Chước có ngoại hình tuấn tú, khiến hắn càng thêm ghen tị. Nếu là hắn có gương mặt ấy, đã không chỉ ở lại cái thôn nhỏ này.
“Chính Nghị, giờ ta đã hiểu vì sao Xã Học không ai thích ngươi.”
“Sao vậy?”
“Ngươi không biết nhìn sắc mặt người khác.”
Tần Chính Nghị cười gượng:
“Tần huynh, ta có chuyện muốn nói...”
Tần Thanh Chước cắt lời:
“Không cần nói.”
Tần Chính Nghị đành nuốt giận, nói tiếp:
“Ngươi sắp quay lại Xã Học, nếu lần này lại đội sổ thì bị đuổi là chắc. Nhưng ta có cách, có được đề thi rồi. Chỉ cần năm lượng bạc.”
“Ngươi là đệ nhị từ dưới lên, mà muốn bán đáp án cho đệ nhất từ dưới lên như ta?” – Tần Thanh Chước nhướng mày.
Tần Chính Nghị tái mặt.
“Tần huynh, ngươi có ý gì?”
“Ta chỉ nói, đệ nhị từ dưới lên vẫn có lý do của nó thôi.”
Tần Chính Nghị thấy không còn gì để nói, bèn hậm hực rời đi. Trong lòng hắn thầm đếm: một... hai... ba...
Không có tiếng gọi giữ lại, hắn lén quay đầu – trong sân đã không còn ai, người kia đã vào nhà.
Tần Chính Nghị: “……”
Hắn cắn răng bỏ đi.
Tần Thanh Chước nhìn thấy củi còn chưa chẻ, cũng không thể không làm gì, liền đi lấy rìu bắt đầu bổ củi.
Hắn từng có cơ bụng sáu múi, giờ nhìn thân thể gầy yếu này, hắn quyết tâm rèn luyện trở lại. Mới bổ vài nhát, mồ hôi đã túa sau lưng.
“Tướng công, vừa nãy có người tới sao?” Minh Nam Tri vừa rửa chén xong, định thu dọn nhà cửa thì nghe tiếng nói chuyện lúc nãy ngoài sân.
“Chỉ là người không quan trọng.”
Cậu vừa gả vào, chưa ở cùng cha mẹ chồng được bao lâu, họ đã ra ngoài. Tướng công lại dễ gần như vậy, trong lòng cậu cũng yên tâm hơn.
“Tướng công, để ta bổ củi đi, đầu ngươi còn chưa lành hẳn.”
Sáng nay, cậu đã cùng Bạch Uyển dậy sớm làm việc, dọn dẹp nhà cửa, giờ đang định mang quần áo ra sông giặt.
“Không sao, ta là đàn ông con trai, làm được.” – Tần Thanh Chước nói – “Ngươi nghỉ một chút đi.”
“Tướng công, ta không biết chỗ để đồ trong nhà, có thể nói cho ta biết không?”
Tần Thanh Chước cũng mới xuyên đến, còn chưa biết rõ đồ đạc đâu ra đâu, chỉ đành đáp:
“Việc này... để nương ta nói với ngươi, ta cũng không rõ lắm.”
“Đã biết, tướng công.”
Minh Nam Tri khẽ gật đầu, thấy mồ hôi rịn ra nơi chóp mũi hắn, liền bước lại gần.
Gần đến trưa, trong thôn khói bếp bay lên từ khắp các mái nhà. Bạch Uyển đang cuốc đất ở ngoài ruộng.
Tần gia có mười mẫu ruộng, trong đó năm mẫu ruộng nước, ba mẫu ruộng khô, còn lại là đất sườn đồi không thể trồng trọt.
“Bạch Uyển, buổi trưa ngươi không về sao?” – Chu Yến vừa lau mồ hôi vừa hỏi.
“Nam Tri sẽ mang cơm ra cho ta. Hôm nay tranh thủ cuốc thêm một chút.” – Bạch Uyển đáp, giọng đầy hào hứng.
Từ khi Tần Vân Kha đi lấy chồng, không ai còn mang cơm ra đồng nữa. Nhìn con dâu người khác mang cơm cho bà bà, Bạch Uyển từng thầm ghen tị.
“Kia ta về trước nhé.”
Chu Yến thấy dáng vẻ Bạch Uyển, biết bà rất vừa lòng với Minh Nam Tri. Bà vốn là người dễ tính, mà nay còn hài lòng với một ca nhi từng bị đồn không dễ dạy bảo.
Ánh mắt Chu Yến chợt sầm lại khi thấy Tần Chính Nghị bực bội đi ra từ nhà Tần gia. Trong lòng bà bắt đầu thấy nghi hoặc – hắn tới đó làm gì?