Tên gốc: 暗恋这件难过的小事
Tác giả: Mạnh Chi Vãn (孟栀晚)
Dịch & edit: Đá Nhỏ + AI
Trạng thái: Raw đã hoàn thành.
Số chương: 23 chương + 1 hậu ký.
Từ khóa: Tình yêu duy nhất, trưởng thành, thanh xuân vườn trường.
Nhân vật chính: Lâm Nhứ, Diệp Phong
Tóm tắt: Tôi thích cậu, chỉ là một ý nghĩ thoáng qua.
Thông điệp: Ý nghĩa của tình yêu đơn phương, yêu thầm.
(khi đọc có thể nghe kèm bài hát “Gió thổi khi nhớ anh” – Thiện Y Thuần để tăng độ sát thương nhé, Đá đã thử rồi…đau lắm!!)
________________________________________
Giới thiệu:
Khi một cô gái tự ti, rụt rè yêu một chàng trai tự tin, thẳng thắn.
Anh luôn bước nhanh hơn cô một chút. Cô ngước mắt lên là có thể thấy anh, giống như ngước mắt lên là có thể thấy trăng.
Vầng trăng xa xôi như vậy, ánh sáng rực rỡ như vậy, nhưng cuối cùng, dù cố gắng thế nào cũng không thể đuổi kịp.
Nhiều năm sau, có người hỏi cô, tại sao nhất định phải sống một cuộc đời có ý nghĩa trong mắt cô mới cam lòng?
Cô đáp, bởi vì cô đã gặp một người, một người sống cuộc đời rực rỡ như phim ảnh.
Thời gian và không gian giao thoa rồi lại chia lìa, họ bước lên những chuyến tàu khác nhau, không bao giờ gặp lại.
Nhưng cô nhớ, cô đã từng gặp anh.
Gặp gỡ một cách chân thực nhất.
Cô rốt cuộc là may mắn đến nhường nào, mới có thể trong quãng thanh xuân dài đằng đẵng cô đơn và bế tắc, tình cờ gặp được một người như anh.
----------------
“Lâm Nhứ, cậu còn muốn vào trường Thực nghiệm Thành phố không?”
Cô theo hướng giọng nói truyền đến, ngơ ngác nhìn anh. Những người xung quanh cũng đồng loạt nhìn về phía anh. Tham vọng khó nói này, bị anh thẳng thắn bày ra trước mặt. Có lẽ vì giọng điệu chất vấn của anh quá trực tiếp và ngay thẳng, mà ngược lại khiến cô bớt đi vài phần ngượng ngùng, thêm vài phần dũng khí.
“Đừng sợ, tự tin lên, mau nhảy đi.”
Thiếu niên một tay ôm quả bóng rổ đứng ở đằng xa, nụ cười ôn hòa, ánh mắt dịu dàng.
Ngọn lửa trong lòng như “vụt” một tiếng bùng cháy, cô bỗng nhiên không còn sợ hãi nữa. Hít sâu, lấy đà, bật nhảy, đáp đất. Khi cô ngã vào hố cát, nghe thấy thầy giáo thể dục bên cạnh hô lớn "1m7, đạt", tảng đá lớn đè nặng trong lòng cô cuối cùng cũng rơi xuống.
Cô bò dậy, ngó nghiêng trong đám đông tìm kiếm bóng dáng anh. Từ xa, cô nhìn thấy anh mỉm cười với mình, rồi khoác vai một bạn nam bên cạnh nói: “Đi thôi, đi chơi bóng.”
Bóng lưng cao ráo mặc áo bóng rổ màu xanh nhạt của anh, chậm rãi nhạt dần trong tầm mắt cô.
Lâm Nhứ từng không biết màu sắc mình yêu thích nhất là gì. Cô không có màu sắc đặc biệt yêu thích, cũng không có đồ vật hay người nào đặc biệt yêu thích. Nhưng sau ngày hôm đó, cô luôn nói với mọi người khi được hỏi rằng, màu sắc cô yêu thích nhất, là màu xanh nhạt.
Đó là màu sắc sạch sẽ, tinh khiết nhất, tươi sáng, nhẹ nhàng nhất mà cô từng thấy trong quãng đời học sinh giản dị, tẻ nhạt, nặng nề và áp lực. Đó là màu sắc mà người cô thích, thích mặc nhất.
Ghi chú của editor Đá Nhỏ ^^ :
Chương 1 thiên về kể hơi nhiều nên có thể sẽ hơi chán, nhưng từ chương 2 trở đi hay lắm í. Với cả mình sẽ cố đăng các chương mới nhanh nhất có thể nhé!
______________________
Nguồn raw: https://www.52shuku.vip/
Nguồn bìa truyện: https://cdn.wtzw.com/bookimg/public/images/cover/85d8/cbc70fc0489b84da17dc1274246c37fc_360x480.jpg