【Ngụy Song Thế Thân】
Toàn bộ Nhất Thập Tứ Châu ai ai cũng biết, Chiêu Chiêu chẳng qua chỉ là một thế thân.
Y có một gương mặt giống hệt Thái tử Thiên tộc—Mặc Vũ. Một con gà rừng may mắn hóa thành phượng hoàng, được chiến thần danh chấn tam giới—Trường Uyên—thu nhận làm đệ tử.
Thế nhưng, mối quan hệ sư đồ này vốn đã định trước chẳng thể lâu bền.
Bởi lẽ, khi đồ nhi chân chính mà sư tôn yêu thương—bạch nguyệt quang Mặc Vũ—tỉnh lại, chỉ e y sẽ phải cuốn gói rời đi ngay lập tức.
Chiêu Chiêu, với tư cách đương sự, tất nhiên hiểu rõ bản thân chỉ là một món đồ thay thế có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Nhưng không sao cả. Chỉ cần có thể giúp y thoát khỏi kiếp sống ăn nhờ ở đậu trước mắt, chút chuyện nhỏ này có đáng gì đâu?
Luận về lấy lòng người, y chính là chuyên gia.
Chiêu Chiêu tự giác làm tròn bổn phận của một thế thân: tận tâm an ủi sư tôn, xoa dịu nỗi nhớ nhung của hắn dành cho đồ nhi bạch nguyệt quang.
Bạch nguyệt quang thiên phú dị bẩm, là kỳ tài ngút trời hiếm gặp ngàn năm của Tiên giới—y liền ngày đêm chăm chỉ tu luyện thuật pháp.
Bạch nguyệt quang học vấn rộng, viết chữ tuyệt đẹp—y liền không ngủ không nghỉ đọc sách, luyện thư pháp.
Những gì bạch nguyệt quang chưa kịp làm, y đều làm thay.
Chiêu Chiêu chỉ có một mục tiêu duy nhất: Ôm chặt đùi Trường Uyên, rời xa nhân gian hiểm ác.
Mãi cho đến một ngày, Mặc Vũ tỉnh lại.
#Sư phụ chỉ có một trái tim. Đồ nhi bạch nguyệt quang mà sư phụ yêu thương nhất nay đã trở về, ta phải làm thế nào để vừa giữ được vinh hoa trước mắt, vừa không quá xấu hổ?#
Hay là... trước khi mọi chuyện trở nên khó coi, ta nên lặng lẽ bỏ trốn đi?
***
Trường Uyên xưa nay chưa từng vui vẻ khi nhìn thấy kẻ dựa vào gương mặt tương tự ái đồ Mặc Vũ mà hao tổn tâm cơ tính kế đủ đường chỉ để bái nhập môn hạ của hắn.
Hắn biết rõ vật nhỏ này thoạt nhìn ngoan ngoãn, mềm mại, lại biết lấy lòng người. Nhưng kỳ thực, y ích kỷ, đầy rẫy tâm cơ, vì đạt được mục đích mà chẳng từ thủ đoạn nào.
Nội tâm của y hoàn toàn khác biệt với đại đồ nhi bạch nguyệt quang Mặc Vũ—kẻ tựa như trời quang trăng sáng, là kỳ tài hiếm có của Tiên giới.
Đại đạo ba ngàn—
Với bản tính của đồ nhi này, ắt hẳn y sẽ chọn con đường dễ dàng, đầy lợi ích nhất để đi.
Mãi cho đến ngày hôm ấy—
Thiếu niên tay cầm lợi kiếm, toàn thân tắm máu, bước ra giữa cơn phong lôi gào thét.
Lúc này, Trường Uyên mới giật mình nhận ra—
Đại đạo ba ngàn—
Vật nhỏ trong mắt hắn, kẻ mà hắn luôn cho là tên nhóc nhát gan, thế nhưng lại chọn con đường vô tình khốc liệt nhất, gian nan nhất.
Sau này, khi vô tình lục lọi đồ đạc trong phòng của tiểu đồ nhi, Trường Uyên phát hiện một bức họa nam nhân xa lạ.
Người trong tranh có đến bảy phần giống hắn.
Thiếu niên xưa nay chỉ biết bám lấy hắn làm nũng kia, giọng điệu đầy tiếc nuối mà nói:
“Tuy rằng hắn không ôn nhu, săn sóc, kiên nhẫn như sư phụ…
Nhưng chỉ cần nhìn gương mặt hắn…
Ta cũng có thể miễn cưỡng ngủ yên.”
Trường Uyên: ?
Mãi về sau, Trường Uyên mới hiểu ra—
Vật nhỏ năm đó hao tổn tâm cơ quấn lấy hắn, liều mạng bái hắn làm sư…
Chẳng qua chỉ vì hắn trông giống nam nhân trong tranh kia mà thôi.
***
Thế nhân đều biết, trong lòng chiến thần Trường Uyên luôn có một đồ đệ bạch nguyệt quang— nhi tử Thiên Quân, Thái tử Thiên tộc Mặc Vũ.
Năm đó, vì chắn kiếp thay Trường Uyên, Mặc Vũ lâm vào trường ngủ, nhiều năm không tỉnh.
Vì đánh thức đồ nhi, Trường Uyên dẫm nát Tứ Hải Bát Hoang, tìm kiếm đủ mọi phương pháp trị liệu.
Về sau, Mặc Vũ cuối cùng cũng tỉnh lại.
Tưởng rằng tam giới từ đây rốt cuộc có thể yên ổn, nhưng không ai ngờ—
Trường Uyên lại như phát điên, đi khắp thế gian tìm kiếm một đồ đệ khác.
Nghe nói, không lâu sau khi Mặc Vũ tỉnh lại, có người từ đỉnh tuyết tiêu vạn trượng mà rơi xuống, hồn phi phách tán, thi cốt vô tồn.
………………………………
【Đọc nhắc nhở】
【Gỡ mìn】
Nguồn: https://www.jjwxc.net/onebook.php?novelid=4957147