Thiếu niên cười, ôm lấy thanh tiểu kiếm, vui vẻ nhảy nhót trở về phòng.
Như những năm đó, vô số lần y từng chạy trên con đường núi thông ra sau Tuyết Tiêu Cung, chẳng khác gì hôm nay.
Trường Uyên thu lại tâm thần, triệu hồi Xích Tiêu, một mình đi vào nội hải vực.
Ánh trăng lạnh như sương, chiếu xuống mặt biển mênh mông. Cả vùng nội hải vực chìm trong bóng tối nặng nề, không một gợn sóng. Ánh trăng rọi xuống, tựa như bị nuốt chửng vào đáy sâu vô tận, chẳng thể khuấy lên chút ánh sáng nào. Trăm ngàn năm qua, nơi đây vẫn luôn bị gọi là "Tử Vực", là vùng đất điềm xấu. Yêu thú hoành hành dưới đáy biển, từng khiến vô số tiên tộc đệ tử kinh sợ, tránh xa không dám tới gần.
Trường Uyên đứng bên bờ biển, dưới ánh trăng, từ trong tay áo lấy ra một khối lệnh bài u lam, nhẹ nhàng ném vào mặt biển tĩnh mịch.
Lệnh bài có khắc chữ "Thận", lơ lửng giữa không trung, tỏa ra vô số tia sáng xanh u ám, lan rộng bốn phương tám hướng.
Mặt biển vốn lặng yên như nước chết, bỗng như mặt gương vỡ ra. Từng đường nứt đen ngòm xuất hiện, ban đầu chỉ là một, sau đó là mười, trăm, rồi ngàn vết nứt.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT