Tiếng gõ cửa vang dội phá tan sự tĩnh lặng của tiểu viện.

“Cộc cộc cộc!”

Kỳ Lân Cung đại tổng quản đứng bên ngoài, nhíu chặt mày, giọng điệu âm dương quái khí:

“Tiểu công tử, rốt cuộc ngài còn chần chừ gì nữa? Tộc trưởng phu nhân và thiếu chủ đều đã chờ trong chính điện. Ngài thực sự nghĩ rằng chỉ vì mình từng làm thiếu chủ mấy ngày là có thể ra vẻ như thế sao?”

Hồi lâu sau, cánh cửa phòng mới chậm rãi mở ra.

Một thiếu niên bước ra ngoài.

Y chỉ khoảng mười ba, mười bốn tuổi, khoác trên mình một bộ tuyết bào tinh khôi. Mái tóc đen dài như thác nước rủ xuống tận thắt lưng, hàng mi dài và rậm, đôi mắt đào hoa thiên sinh lộ vẻ yếu ớt vô hại. Đuôi mắt điểm một nốt chu sa đỏ sẫm, nổi bật trên làn da trắng tựa tuyết, thu hút ánh nhìn của người khác.

Do tuổi còn nhỏ, vẻ quyến rũ chưa lộ rõ, chỉ toát lên sự ngoan ngoãn và an tĩnh.

Thiếu niên khẽ chớp mắt, mồ hôi lấm tấm trên trán, như vừa trải qua cơn bệnh, giọng điệu dè dặt:

“Thật xin lỗi, đại tổng quản… Ta… Ta vô ý ngủ quên.”

Nếu là người khác, e rằng đã mủi lòng trước vẻ yếu ớt đáng thương này.

Nhưng tổng quản thì khác. Ông ta quá rõ thiếu niên này là kẻ hai mặt, ngoài nhu nhược vô tội, bên trong lại giảo hoạt khôn lường. Lập tức cười lạnh:

“Hừ! Ngủ quên? Hôm nay là ngày gì, mà ngươi còn có thể ngủ quên?”

“Thiếu chủ thân thể yếu đuối như vậy còn dậy từ sớm để chuẩn bị, ngươi lại trưng cái vẻ mặt làm giá hơn cả thiếu chủ sao?”

Ánh mắt quản sự sắc như dao, quét qua gương mặt non nớt và làn da trắng mịn của thiếu niên, giọng điệu càng thêm châm chọc:

“Không có số làm tiểu thiếu gia, vậy mà lại dưỡng ra cái tính xấu như vậy.”

Nếu không phải vì tên tiểu xà này, thiếu chủ năm đó sao lại lưu lạc tận Tây Hải, chịu bao khổ sở đến mức mang theo cả bệnh về? Ngược lại, tên này thì sao? Được nuông chiều trong Kỳ Lân Cung, được tẩm bổ bởi linh khí suốt bao năm, cả người trắng trẻo, nõn nà, mảnh mai, tinh xảo.

So với thiếu chủ, người còn mang đầy vết chai trên tay từ những năm tháng khổ cực, kẻ này chẳng khác gì một kẻ ăn không ngồi rồi.

Một huyết mạch thấp kém như vậy, đáng lẽ phải bị đuổi đi từ lâu.

Thế nhưng vật nhỏ này tâm tư sâu xa, ngày thường luôn có cách khiến tộc trưởng phu nhân mềm lòng. Bà vốn là người hiền hậu, nuôi nấng y từ bé, sao có thể nhẫn tâm vứt bỏ?

Vậy nên dù không danh không phận, y vẫn sống trong Kỳ Lân Cung, hưởng thụ đặc quyền chẳng khác nào thiếu chủ.

Tổng quản càng nghĩ càng căm tức, ánh mắt nhìn thiếu niên đầy sự khinh miệt.

Chiêu Chiêu nhìn vẻ mặt của ông ta, trong lòng không khỏi nhớ lại năm xưa.

Khi đó, y còn là tiểu thiếu chủ được nâng niu trong lòng bàn tay, người này chẳng phải lúc nào cũng theo sau y, khúm núm nịnh bợ hay sao?

Lúc đó, y còn quá kiêu ngạo không bận tâm đến ông ta, giờ đây, có lẽ vì điều này mà người kia ôm hận trong lòng. Nhưng người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu. Dù khinh thường kẻ cậy thế làm càn này, Chiêu Chiêu vẫn cúi đầu nhún nhường:

“Làm phiền đại tổng quản phải đích thân tới đây. Lát nữa ta sẽ tự mình xin lỗi huynh trưởng và tộc trưởng phu nhân.”

“Biết vậy là tốt.”

Tổng quản hừ lạnh, thấy thiếu niên từng ngạo nghễ nay lại ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ, trong lòng dâng lên một cơn khoái cảm báo thù.

...............................................

Kỳ Lân Cung – Chính Điện

Hôm nay, Kỳ Lân Cung vô cùng náo nhiệt, đâu đâu cũng tràn ngập không khí vui mừng.

Ngày mai, thiếu chủ Tư Nam sẽ chính thức nhập học tại Nhất Thập Tứ Châu, tiên môn đệ nhất của Chư Thiên.

Chính điện chật kín bóng người.

Ngồi trên cao là phu phụ Kỳ Lân Vương và Vương phi, hai bên là các trưởng lão cùng tộc nhân.

Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào bạch y thiếu niên đang đứng giữa đại điện.

Thiếu niên mặt mày thanh tú, đầu đội ngọc quan, lưng thắt đai ngọc, trên bộ bạch bào thêu ám văn tinh xảo, dưới ánh mặt trời phản chiếu tia sáng nhàn nhạt. Tuy nhiên, sắc mặt hắn lại mang nét tái nhợt bệnh tật.

Đây chính là kỳ lân thiếu chủ—Tư Nam—con trai duy nhất của Kỳ Lân Vương và Vương phi, người được ngàn vạn sủng ái.

Năm đó, khi Vương phi hạ sinh hắn, Tiên tộc đang bận trấn áp Ma tộc, hai vợ chồng phải ra chiến trường. Vương phi lúc ấy đã mang thai tám tháng, cuối cùng hạ sinh một tiểu Kỳ Lân trên chiến trường hỗn loạn.

Nhưng vận mệnh trêu ngươi— trong thời điểm binh hoang mã loạn. Bởi sơ suất, họ ôm nhầm một tiểu ba xà về Kỳ Lân Cung, nuôi nấng như chính huyết mạch của mình.

Mà tiểu thiếu chủ thật sự, vì một sự cố nào đó, bị lưu lạc đến tận Tây Hải, trải qua năm tháng khổ cực.

Từ khi trứng nở, tiểu xà kia được Kỳ Lân Vương sủng ái, nuôi nấng bằng linh tuyền tinh thuần, hưởng thụ tất cả những gì tốt nhất.

Mãi đến khi tròn trăm tuổi, biến cố mới xảy ra.

Trong lễ thành niên, tất cả hậu duệ Kỳ Lân đều phải nhỏ một giọt tâm đầu huyết lên gia phả để chứng nhận huyết thống.

Nhưng hôm ấy, khi đến bước huyết dẫn quan trọng nhất, máy đầu tim của Tư Nam không thể dung hợp với gia phả. Không có bất cứ phương pháp nào giúp gắn kết huyết mạch, dù cố gắng đến đâu, dòng chữ trên gia phả vẫn trống rỗng.

Khoảnh khắc ấy, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào thiếu niên.

Sự thật cuối cùng cũng bại lộ.

Đây là tiên mạch Kỳ Lân bài xích huyết mạch ngoại tộc.

Khi phu phụ Kỳ Lân Vương cùng các tân khách còn đang sững sờ vì biến cố bất ngờ, Tây Hải Giao Tộc—vốn từ lâu không qua lại với Kỳ Lân Cung—bỗng nhiên đưa người đến.

Họ mang theo một thiếu niên gầy gò, sắc mặt tái nhợt, tuyên bố rằng đây mới là kỳ lân thiếu chủ chân chính.

Cả đại điện chấn động. Phu phụ Kỳ Lân Vương tức giận không thể kiềm chế nổi, lập tức muốn đuổi người. Nhưng lúc này, một vị trưởng lão trong tộc đứng ra, đề nghị:

"Không bằng kiểm chứng huyết mạch?"

Thần quan lập tức tiến lên, lấy máu đầu tim của thiếu niên kia, nhỏ lên gia phả.

Ngay khoảnh khắc giọt máu chạm xuống, cái tên tưởng chừng như bị vận mệnh chối bỏ bỗng hiện lên rành rành.

Tất cả mọi người nín thở.

Chỉ đến lúc này, phu thê Kỳ Lân Vương mới bàng hoàng nhận ra—năm đó, họ đã ôm nhầm hài nhi. Bọn họ đã mang nhầm một trứng giao long, tưởng lầm là trứng Kỳ Lân, rồi đem về nuôi nấng suốt trăm năm. Còn đứa con ruột thịt của họ, lại bị lưu lạc theo Giao Tộc, trôi dạt đến Tây Hải khắc nghiệt.

Trong tộc, các trưởng lão phẫn nộ, cho rằng tộc Ba Xà đã cố tình trộn lẫn huyết mạch Tiên tộc nhằm nâng cao địa vị, bày ra kế sách ác độc này để treo đầu dê bán thịt chó. Ngay tại chỗ, bọn họ quyết định trục xuất thiếu chủ giả khỏi Kỳ Lân Cung, đồng thời cử binh tấn công tộc Ba Xà.

Quần chúng dậy sóng, nộ khí ngập trời, nhưng cuối cùng, nhờ vào lòng nhân ái bao dung của Kỳ Lân Vương, thiếu chủ giả vẫn được giữ lại.

"Con ta, lại đây."

Kỳ Lân Vương phi dịu dàng gọi con trai đến trước mặt, ánh mắt tràn đầy yêu thương.

Thị nữ bên cạnh lập tức dâng lên một cái khay, bên trên đặt một phong thư.

"Nhất Thập Tứ Châu" trăm năm mới mở cửa thu nhận đệ tử một lần. Vừa hay năm nay, con đã hoàn thành lễ trưởng thành, kịp thời tham gia—quả thật là thiên duyên.

Chỉ là, dù trong tiên châu có vô số thần tiên, thượng thần chân chính chỉ có ba vị.

Nếu muốn bái nhập môn hạ thượng thần, cần có thư đề cử.

Kỳ Lân Vương phi khẽ cười:

"Đây là thư đề cử mà phụ vương và mẫu phi đã nhờ Thiên tộc- Tư Mệnh Tinh Quân viết riêng cho con. Đến tiên châu, con cứ cầm thư này, trực tiếp bái phỏng Bích Hoa Quân.

Bích Hoa Quân không chỉ tinh thông y thuật, mà còn có chút giao tình với Kỳ Lân Cung. Với thân thể suy nhược của con, bái ngài ấy làm thầy là lựa chọn thích hợp nhất."

Các trưởng lão nghe vậy, không khỏi tiếc nuối.

Dù Bích Hoa Quân là một vị thượng thần không tồi, nhưng trong Nhất Thập Tứ Châu, danh chấn tam giới nhất vẫn là chiến thần Trường Uyên—người mang danh hiệu "Tam giới đệ nhất kiếm".

Vị kiếm thần này là tồn tại duy nhất có thể tiến vào Thần Vực trong vòng vạn năm qua.

Ngàn năm trước, trong trận chiến kinh thiên với Ma tộc, hắn đã một kiếm huyết tẩy Ma Quật, chém rơi đầu Ma Quân Vấn Thiên, thậm chí tấn công thẳng vào đế đô của Ma tộc. Từ đó, Ma tộc nghe danh đã sợ mất mật.

Năm nay, Nhất Thập Tứ Châu khai sơn, khiến tiên giới dậy sóng. Có tin đồn, chiến thần Trường Uyên lần đầu tiên trong mấy trăm năm sẽ đích thân nhận một vị đệ tử quan môn.

*“Đệ tử quan môn” (关门弟子) là thuật ngữ dùng để chỉ người đồ đệ cuối cùng được sư phụ thu nhận.

Bởi vậy, năm tộc mười hai thế gia đều dốc hết tâm sức, đưa hậu bối xuất sắc nhất của mình vào tiên châu, chỉ mong tranh đoạt cơ hội này.

Với huyết mạch Lỳ Lân được trời ưu ái, nếu Tư Nam có thể bái Trường Uyên làm thầy, tương lai tất nhiên không thể đo lường, có khả năng sớm bước chân vào Thần Vực.

Đáng tiếc…

Tư Nam thể nhược, không có tư cách tranh đoạt vị trí đó.

Các trưởng lão lắc đầu thở dài, rồi đồng loạt quay sang nhìn chằm chằm một thiếu niên đang đứng ngoài điện. Nếu không phải tộc Ba Xà tâm tư độc ác, bày ra kế hoạch đánh tráo, thì thiếu chủ đã không lưu lạc Tây Hải, thân thể cũng không đến nỗi yếu nhược như hiện tại!

Lẽ ra, tên tiểu Ba Xà đó phải bị đuổi đi từ lâu!

Thế nhưng, tộc trưởng phu nhân quá thiện tâm, không những không đuổi hắn, mà còn giữ lại bên người, thậm chí cho phép hắn cùng thiếu chủ nhập tiên châu bái sư.

Hừ.

Hơn phân nửa, lại là do tên tiểu Ba Xà này giở trò thủ đoạn, lấy lòng tộc trưởng phu nhân!

Phu thê Kỳ Lân Vương cũng thấy thiếu niên đang nép ngoài cửa điện. Kỳ Lân Vương hòa nhã vẫy tay: "Chiêu Chiêu, lại đây."

Thiếu niên lặng lẽ đứng đó, nghe vậy mới ôm trong lòng một bình rượu tiến vào, cúi đầu hành lễ:

"Bái kiến tộc trưởng, phụ nhân."

Kỳ Lân Vương là một nam tử văn nhã trắng trẻo, cười nói:

"Ngươi, tiểu gia hỏa này, đâu ra nhiều quy củ thế? Lại đây cho ta xem nào."

"Đúng vậy."

Chiêu Chiêu lặng lẽ quan sát.

Thấy hai vị trước mặt vẫn hòa ái, nét mặt ôn hòa, trong lòng mới yên tâm, tiến lên dâng bình rượu trong tay.

Đôi mắt sáng ngời, hắn nói:

"Đây là rượu ta ủ từ năm trước. Đáng tiếc không kịp mùa sen nở, chỉ có thể thay bằng hoa quế, nhưng vẫn chôn trong viện, dùng linh tuyền thủy nuôi dưỡng. Hôm nay cố ý mang đến dâng tộc trưởng và phu nhân, cảm tạ hai người đã nuôi dưỡng ta nhiều năm, còn cho ta cơ hội cùng huynh trưởng đến tiên châu học nghệ."

"Hài tử tốt."

Kỳ Lân Vương cười, bảo người thu hồi rượu, nhưng rồi chợt nhớ đến điều gì đó, liếc nhìn ái thê, chần chừ mở miệng:

"Chiêu Chiêu à… Thiên tộc chỉ cấp thư đề cử cho hậu duệ huyết mạch thuần khiết của năm tộc mười hai thế gia. Cho nên… Bổn vương và mẫu phi ngươi, chỉ có thể làm thư đề cử cho huynh trưởng ngươi."

Không có thư đề cử, đồng nghĩa không thể bái thượng thần làm thầy.

Hiện nay, đệ tử nhập tiên châu càng ngày càng đông, ngay cả trung thần cũng yêu cầu thư đề cử để xét tư cách.

Bên cạnh, Tư Nam ngẩn ra.

Nhưng thiếu niên chỉ bình thản đáp:

"Tộc trưởng nói quá lời rồi. Ta vốn dĩ không cần. Chỉ những ai muốn bái thượng thần làm thầy mới cần thư đề cử. Với xuất thân và tư chất của ta, dù có thư cũng chỉ là lãng phí."

"Được vào Nhất Thập Tứ Châu, mở mang kiến thức, học thêm bản lĩnh, ta đã mãn nguyện rồi. Huống hồ, huynh trưởng thể nhược, đi tiên châu một đường gian nan, ta đi theo để chăm sóc huynh trưởng mới là quan trọng nhất."

Kỳ Lân Vương phu phụ âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Kỳ Lân Vương phi ôn nhu dặn dò:

"Hảo hài tử, ngươi hiểu chuyện như vậy, ta rất yên tâm. Trong Nhất Thập Tứ Châu, dù là trung thần hay hạ thần, đều có sở trường riêng. Chỉ cần cố gắng, tương lai ngươi cũng có cơ duyên tốt."

Chiêu Chiêu ngoan ngoãn gật đầu.

………………………………..

Ngày hôm sau.

Hai chiếc xe do tiên hạc kéo lên đường, chở theo Tư Nam và Chiêu Chiêu, rời khỏi Kỳ Lân Cung, tiến về Nhất Thập Tứ Châu.

Bên trong xe, thiếu niên cẩn thận chăm sóc huynh trưởng—pha trà, sắc thuốc, điều hương, mài mực…

Tư Nam bất đắc dĩ thở dài:

"Những việc này đã có hạ nhân lo, ngươi nghỉ ngơi chút đi."

Chiêu Chiêu vừa khéo léo châm trà, vừa nhẹ giọng đáp:

"Sao có thể để bọn họ làm? Họ thô tay vụng về, nào có thể chăm sóc huynh trưởng tốt như ta?"

Bên ngoài, một vị quản sự nghe vậy, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.

Nhưng cố tình, bọn họ lại thiếu đi sự phóng khoáng giống như chủ nhân và phu nhân tộc trưởng.

Chỉ mới mấy ngày trôi qua, vậy mà đã bị tiểu tử này lừa gạt đến mức ngoan ngoãn phục tùng.

Ai nhìn vào cũng phải thừa nhận, thủ đoạn thật cao minh.

Buổi tối, Chiêu Chiêu trở lại xe của mình, lập tức thu lại vẻ ngoan ngoãn, rồi phân phó người hầu Linh Xu:

"Đi lấy hộp bách bảo của ta mang tới."

Linh Xu nghe lệnh, mang đến một chiếc rương gỗ đàn nhỏ, đặt lên án thư.

Chiêu Chiêu niệm chú quyết, mở phong ấn, sau đó thành thạo lấy ra từng món bảo vật rực rỡ trong rương, bày ra trên bàn.

Đây chính là toàn bộ của cải mà hắn đã vất vả tích góp suốt những năm qua ở Kỳ Lân Cung.

"Chuyện ta bảo ngươi dò hỏi, đã điều tra rõ ràng chưa?"

"Bẩm tiểu công tử, đã rõ ràng."

"Mau nói!"

Linh Xu nhún vai: "Không có gì cả."

Chiêu Chiêu nhíu mày: "Là có ý gì?"

"Ý là từ sau trận đại chiến tiên - ma, Trường Uyên Chiến Thần đã gần ngàn năm không rời khỏi Tuyết Tiêu Cung. Đừng nói là sở thích của hắn, ngay cả dung mạo của chiến thần cũng hiếm ai từng thấy. Dân gian đồn đại thì mỗi người một kiểu, chẳng có gì đáng tin cậy cả."

Chiêu Chiêu vô cùng thất vọng.

Vậy hắn phải tặng lễ vật thế nào mới có thể làm vừa lòng vị chiến thần này đây?

Linh Xu không nhịn được mà hỏi: "Tiểu công tử, ngài có biết Trường Uyên Chiến Thần là ai không?"

Chiêu Chiêu gật đầu: "Đương nhiên. Chiến thần là con trai của Phụ Thần, là vị Thượng Thần Kiếm Vực duy nhất trong tam giới."

Linh Xu thở dài: "Vậy mà ngài vẫn còn mơ mộng."

"Ta làm gì có mơ mộng?"

"Thuộc hạ nghe nói, từ khi tin tức Trường Uyên Chiến Thần muốn thu đồ đệ lan truyền, ‘năm tộc, mười hai thế gia’ đã phái những đệ tử xuất sắc nhất của mình đến Nhất Thập Tứ Châu bái sư. Mỗi người đều là thiên tài hơn người. Ngài ngay cả một phong thư tiến cử cũng không có, lại còn muốn trở thành môn hạ của chiến thần, nếu đây không phải là nằm mơ thì là gì?"

"Ngươi thì biết gì."

Thiếu niên khẽ nhướng đuôi mắt, nở nụ cười ranh mãnh như hồ ly: "Chiến thần tuy cao xa khó với, nhưng chính vì là chiến thần, nên người có khả năng thu nhận ta làm đồ đệ nhất vẫn là hắn."

Linh Xu nhìn vị tiểu công tử nhà mình với vẻ bất lực. Với tính cách cuồng vọng tự đại thế này, e rằng chỉ cần buộc thêm cây chổi phía sau lưng là có thể bay thẳng lên trời mà chẳng cần tu luyện gì nữa.

"Vẫn không hiểu nổi."

"Nói cho ngươi cũng chẳng sao. Nhất Thập Tứ Châu có ba vị thượng thần, trong đó Nam Sơn Quân là một châu chủ, tính tình nhân hậu, nghe qua thì có vẻ tốt, nhưng thân là châu chủ, tất nhiên phải gánh vác trách nhiệm ngoại giao của môn phái, điều đó có nghĩa là những mối quan hệ phức tạp không thể tránh khỏi. Bích Hoa Quân thì sao? Trời sinh là thần nữ, thân phận cao quý, khinh thường nhất là loại yêu tộc hèn mọn như ta, ngay cả nghĩ cũng không cần nghĩ tới. Chỉ có chiến thần..."

Chiêu Chiêu dừng một chút rồi nói tiếp:

"Năm đó, trong trận đại chiến tiên - ma, hắn đã dám trọng dụng những tướng lĩnh xuất thân hèn mọn. Điều đó có nghĩa là hắn không lấy huyết thống làm tiêu chuẩn duy nhất để chọn đệ tử. Chỉ cần ta biểu hiện tốt, dâng lễ vật hợp ý, rồi đạt được thành tích xuất sắc, thì vẫn có hy vọng!"

"Nhưng vậy thì sao?" Linh Xu vẫn cảm thấy quá hoang đường. "Tiểu công tử, ngài đừng quên, hiện nay chiến thần chỉ có một đệ tử, đó là Thiên tộc Thái tử Mặc Vũ. Năm đó, vì chắn kiếp cho chiến thần, Mặc Vũ mất đi một hồn một phách, đến nay vẫn còn hôn mê chưa tỉnh. Chiến thần cực kỳ yêu quý đồ đệ này, bao năm qua vẫn luôn tìm kiếm phương pháp cứu trị. Nghe nói cũng chính vì nguyên nhân này mà suốt mấy trăm năm qua, hắn không thu thêm bất kỳ đồ đệ nào. Tiểu công tử, ngài nghĩ mình có thể so với vị Thái tử kia ở điểm nào?"

Chiêu Chiêu bình thản đáp: "Về bản lĩnh thì không so được, nhưng về dung mạo thì có thể đấu một trận."

Linh Xu: "..."

Thôi xong, bệnh này hết cứu rồi.

Sau khi Linh Xu rời đi, Chiêu Chiêu lại chống cằm nhìn đống trân bảo trên án, trầm ngâm suy nghĩ.

Hắn nói "dựa vào dung mạo", tuyệt đối không phải nói đùa.

Chuyện này bắt đầu từ mấy tháng trước, khi Thiên tộc gửi lệnh xin thuốc đến Kỳ Lân Cung, trong đó có kèm theo bức họa của Thiên tộc Thái tử Mặc Vũ.

Khi vô tình liếc qua, Chiêu Chiêu đã giật mình nhận ra: Dung mạo của hắn và Thái tử Mặc Vũ có vài phần tương tự, đặc biệt là nốt ruồi nhỏ nơi đuôi mắt.

Sau khi trở về phòng, Chiêu Chiêu đã dựa vào ký ức để phác họa lại bức tranh, và càng chắc chắn hơn về suy đoán của mình.

Trường Uyên yêu quý Mặc Vũ như vậy, thì gương mặt này chính là lợi thế lớn nhất của hắn!

Tuy nhiên, lợi thế này nếu nói ra cũng chẳng vẻ vang gì, thậm chí có chút tổn hại đến lòng tự tôn của thiếu niên. Nhưng chỉ cần có thể giúp hắn thoát khỏi những ngày tháng ăn nhờ ở đậu hiện tại, thì có gì đáng để bận tâm chứ?

Hơn nữa, trở thành đệ tử của Trường Uyên còn mang lại vô số lợi ích khác.

Ví dụ như không cần tranh giành khốc liệt với những đệ tử khác.

Ví dụ như có thể nhanh chóng đạt được thân phận và địa vị.

Tóm lại, đây là một vụ làm ăn một vốn bốn lời.

Hiện tại, hắn rất cần một vị "sư phụ tiện nghi", giúp hắn thoát khỏi cảnh sống nhờ.

Mà Trường Uyên, chính là lựa chọn tốt nhất!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play