Nguồn: https://tinyurl.com/anhsaocuaem
__________________________________
Vào ngày tuyết rơi năm ấy, ở một căn hẻm nhỏ, Thừa Nhiên bất lực run rẩy ôm lấy tôi, gấp gáp nói:
“ Tiểu Nhạc, xin em đừng bỏ rơi anh....xin em."
“ Thứ rẻ tiề n dơ bẩn như anh, thật khiến tôi kinh tởm.”
Bỏ lại một câu nói đầy lạnh lùng và dứt khoác.
Tôi cứ thế mà bỏ đi không quay đầu nhìn lại.
5 năm sau gặp lại, anh giờ đã là vị giám đốc tài giỏi lẫy lừng, còn tôi chỉ là một cô ca sĩ hát thuê ở quán bar.
Anh vờ như không quen mà ngồi yên nhìn tôi bị cưỡng ép chuốc rượu rồi đưa đi.
Đến khi chiếc khuyu áo vừa bị mạnh bạo giật đi thì đầu tên kia cũng theo đó mà rơi xuống.
Khóe mắt Thừa Nhiên hằn lên tia máu đỏ rực, nước mắt lã chã mà dùng khăn tay lau đi vết rượu trên người tôi.