Xuyên suốt một tháng tiếp theo, cuộc sống của tôi quay lại quỹ đạo ban đầu.
Không có sự xuất hiện của anh, trái tim của tôi cũng có thời gian để tự chữa lành, mặc dù rất khó khăn nhưng tôi nhất định sẽ ổn thôi.
Nhưng bệnh tình tôi dạo gần đây chuyển biến xấu đi rất nhiều.
Buổi tối chỉ có thể ngủ tầm 3 tiếng, ăn gì cũng không ngon.
Rất nhanh trong một tháng mà sụt tận 5 kí.
Cơ thể tôi vốn đã ốm rồi mà sụt vội như thế nên bây giờ trong như khúc củi biết đi.
Để tránh cho người khác nghi ngờ, tôi thường thoa son rất đậm để che đi vẻ nhợt nhạt cũng như mặc những bộ đồ form unisex để che đi thân thể gầy guộc của chính mình.
Tôi cũng đã nộp đơn xin thôi việc tại quán bar.
...
Hôm nay là chủ nhật.
Mới 7h sáng điện thoại tôi lại reo lên.
Là số của chị quản lý studio đồ cưới của tôi.
Công việc này tôi vừa tìm được gần đây, tiền lương tuy thấp nhưng vẫn không đến nổi quá tệ.
“ Alo. Nhạc Nhạc, em có đang rảnh không? Xin lỗi vì chị gọi làm phiền nhưng mà hôm nay có vị khách quan trọng, em có thể đến phụ giúp bọn chị không?.”
“ Vâng không phiền đâu ạ, em đến ngay.”
Hôm nay tôi thực sự rất mệt.
Tối qua tôi đã xỉu ở trước cửa phòng, may nhờ có cô hàng xóm phát hiện kịp thời.
Dự định hôm nay sẽ nghỉ ngơi nhưng chị ấy đã nhờ vả như vậy, tôi không tài nào từ chối được.
...
“ Nhạc Nhạc lại đây.”
“ Chị Châu Nguyên, khách hàng đến chưa chị?.”
“ Sắp rồi sắp rồi. Xin lỗi em nha, hôm nay Huỳnh Mẫn bận việc nên không thể hướng dẫn chọn váy cưới cho khách được, đành nhờ em vậy.”
Tôi tươi cười vỗ nhẹ vai chị: “ Đã bảo là không sao mà chị.”
Khoảng 15 phút sau, một chiếc xe Rolls-Royce La Rose Noire Droptail đỗ trước cửa phòng studio của chúng tôi.
Ai nấy đều tất thẩy choáng ngợp.
Chỉ biết trước là có vị khách ghé ngang lựa váy và concept chụp hình cưới nhưng không ngờ lại là một tài phiệt thứ thiệt.
Chị Châu Nguyên nhanh chân ra chào đón.
Tôi và một vài nhân viên khách cũng theo sau lưng chị mà ra cùng.
Cánh cửa xe vừa mở ra.
Một thiếu nữ dáng đồng hồ cát với nước da trắng nõn nà bước xuống.
Cô ấy dịu dàng và xinh đẹp như một nàng tiên trong truyện cổ tích.
Tôi tự hỏi, ai may mắn lại có thể rinh được người đẹp thế này về dinh.
“ Cạch. “
Cánh cửa xe bên còn lại mở ra.
Người bên trong với khí tức lịch lãm hơn người bước xuống xe.
Trong giây phút đó, trái tim đã tạm chữa lành của tôi lần nữa lại rỉ m-á-u.
Anh ấy đi tới dìu tay cô gái bên cạnh một cách cưng chiều.
“ Giờ chúng tôi bắt đầu vào lựa váy cưới chứ nhỉ?.”
“ Vâng vâng. Xin giới thiệu, đây là cô Trương Nhạc Nhạc, phụ trách hướng dẫn lựa đồ cưới hôm nay ạ.”
Tôi siết chặt tay.
Cố gắng nở ra một nụ cười công nghiệp, lễ phép cúi đầu chào:
“ Mời anh chị vào trong.”
Tôi biết ngay từ giây phút tôi quyết định rời xa anh, tôi đã vĩnh viễn mất anh rồi.
Biết là vậy nhưng khi nhìn anh hạnh phúc, tay trong tay với người khác, trái tim tôi cơ hồ như bị ai đó không thương tiếc bóp chặt.
Mọi động tác thân mật nào là nắm tay, ôm eo hay thơm lên má của họ vừa vặn thu gọn vào tầm mắt của người bên cạnh là tôi.
“ Tô Kỳ, em sẽ là cô dâu xinh đẹp của anh.”
Nói rồi anh quay sang nhếch mép hỏi tôi. “ Cô nhân viên, cô thấy chúng tôi trong có đẹp đôi không?.”
“ Vâng. Rất đẹp đôi.”
“ Nghe bảo studio thường đến lễ cưới để hỗ trợ trang phục cho cô dâu chú trễ. Lúc đó rất mong cô sẽ đến dự hôn lễ của chúng tôi.”
“ Tôi... rất sẵn lòng.”
Không biết vì lí do gì mà đôi mắt anh tối hẳn đi.
Cứ hệt như đ-i-ê-n tiết lên rồi sai tôi chạy túi bụi tới lui chỉnh trang mọi thứ.
Đang đem chiếc váy thứ 12 vào cho cô dâu thử thì bỗng tôi cảm giác có gì đó không ổn.
Tỏng tỏng tỏng.
Từng giọt m-á-u mũi của tôi đổ xuống làm ướt chiếc váy cưới.
Tôi rung rẩy đưa tay lên định lau vội đi nhưng càng lau m-á-u chảy ra càng nhiều hơn.
Cảnh tượng ấy đã hoàn toàn được thu vào tầm mắt của Thừa Nhiên.
" Nhạc Nhạc!!!."
Giây phút cuối cùng trước khi đổ gục xuống, tôi nhìn thấy gương mặt hoảng hốt đỏ bừng của anh ấy.
Hệt như đêm năm đó, khi tôi rời bỏ anh.
...
Tôi đã có một giấc mơ dài.
Trong mơ tôi gặp lại ba mẹ mình, họ đều nở nụ cười chào đón tôi.
Không gian ấm áp với muôn vàn cánh hoa đào.
Mẹ tôi nhẹ nhàng nói:
" Nhạc Nhạc, con gái của mẹ đã chịu khổ rồi. Bây giờ đi với chúng ta nhé con yêu."
Đã rất lâu rồi tôi mới được nghe lại giọng nói ngọt ngào của mẹ và ánh mắt hiền từ của ba.
Tôi òa khóc và từ từ đi về hướng họ.
" Nhạc Nhạc...em đừng đi."
Giọng nói của Thừa Nhiên chẳng biết từ đâu vang lên.
Tôi sờ lên n-g-ự-c mình. Nó nói là tôi cần anh.
Tôi bối rối nhìn ba mẹ mình, tôi nhớ họ và muốn ở cạnh họ, thế nhưng...
Họ dường như hiểu ra chuyện gì đó, liền đi tới xoa đầu tôi và đẩy tôi ngã về phía sau.