Tôi vô tình phát hiện cậu bạn thời cấp ba của mình - Minh Thừa Nhiên vừa chuyển đến ngay đối diện phòng trọ.
Mối quan hệ giữa chúng tôi không mấy tốt đẹp.
Khi còn là học sinh cấp hai, cậu ấy thường hay gây chuyện đánh nhau, ngược lại tôi cô học sinh năng động và hoà đồng với bạn bè trong lớp.
Vì tính cách khá trái ngược nên dù học chung 2 năm nhưng chưa nói với nhau được 3 câu.
Thời gian cứ thế trôi qua, hôm nay tan ca trở về, tôi đụng mặt cậu ấy ở cầu thang.
Mặt cậu ấy tái nhợt, mồ hôi nhãi nhệ trông đầy mệt mỏi.
Ngay lúc cậu ấy chao đảo gần như té về phía trước thì tôi đã kịp lao tới đỡ lấy.
“ Thừa Nhiên cẩn thận. Cậu không sao chứ?”
Cậu ấy nheo nheo đôi mắt nhìn tôi, ánh mắt sâu thẳm và lạnh lùng, dáng vẻ đang muốn từ chối sự giúp đỡ.
Tôi bị dáng vẻ này dọa sợ, chắc hẳn cậu ấy rất khó chịu khi có người lạ chạm vào thế này.
Kệ đi, bây giờ gặp người c- h e-t mà không cứu thì quá là tội lỗi.
Không đợi bị từ chối, tôi lập tức đỡ cậu ấy về phòng trọ của mình.
Vừa nằm xuống ghế cậu ấy đã nhắm tịt mắt ngủ thiếp đi.
Tôi liền cất cặp sách rồi loay hoay như bông dụ hết chạy đi mua thuốc rồi cháo cho về.
Mặc dù khá miễn cưỡng nhưng giờ cậu ấy đang bệnh chẳng còn chống cự nên cứ như chó cún ngoan mà nương theo hành động của tôi.
“ Yên nào uống xong ngủ một giấc cậu sẽ khỏi thôi.”
Cậu ấy im lặng không nói gì rồi lại lặng lẽ ngủ thiếp đi.
Tôi ngồi bên cạnh cứ lúi cúi dùng khăn lau nước ấm cho cậu ấy. Đã giúp thì phải giúp cho trót chứ.
Sáng sớm hôm sau khi thức dậy thì người bên cạnh đã biến đâu mất rồi.
Chậc, cứ như thế mà xách đí t đi à, công kĩ tôi đã chăm sóc cậu tận tâm đến thế.
Thôi bỏ đi, tôi còn phải tranh thủ chuẩn bị đến trường nữa.
Xuống đến nhà xe thì thật ngạc nhiên khi thấy xe của tôi đã được dẫn ra sẵn rồi, còn có dán một tấm note “ Cảm ơn”.
Tôi phì cười, cách trả ơn này hình như hơi lạ.
Rồi sau ấy là chuỗi ngày ‘trả ơn’ một cách đáng yêu của cậu ấy.
Ngày nào cũng vậy, đúng 5 giờ chiều lại gõ cửa trọ rồi để lại một phần bánh ngọt trước cửa tặng tôi.
Mỗi ngày là một vị khác nhau, khi thì bánh kèm mứt dâu khi thì mứt nho. Tất cả đều rất ngọt ngào.
Hôm nay đã là ngày thứ 10 từ bữa ấy rồi.Cũng là 10 ngày cậu ấy tránh mặt tôi.
Tranh thủ thức sớm một tí rồi đứng núp trong nhà xe đợi.
Lát sau một thanh niên cao gầy với cái đầu đinh tròn tròn như trái chôm chôm xuất hiện.
Tôi liền từ đằng sau nhào tới đánh vào vai cậu.
“ Ê."
Cậu ấy trợn to mắt giật mình rồi lính quính lấy bàn thon dài của mình che lấy che để mái tóc.
“ Cậu...cậu nhắm mắt lại nhanh.”
“ Tại sao?.”
“ Tôi...tôi vừa đi cắt tóc. Xấu.”
Tôi phì cười một trận rõ t o.
Eo ôi đau bụng quá đi mất. Vì chuyện này mà cậu ấy trốn tôi mấy bữa nay à.
“ Không sao. Vẫn đẹp trai lắm, cậu có cạo trọc vẫn đẹp thôi.”
Mắt thường cũng thể thấy rõ lỗ tai cậu đã đỏ lên.
“ Chuyện hôm bữa, cảm ơn cậu nhiều lắm.”
Vẻ ngoài thì lạnh lùng, giao diện thì cứ ngỡ mấy thằng giang đồ đụng là trụng nhưng tính ra cũng tử tế và đáng yêu ghê.
Hay là...tôi thử ghẹo cậu ấy nhỉ.
“ Công kĩ tôi thức cả đêm chăm sóc cậu thì nhiêu đây không đủ.”
“ Vậy phải làm sao?.” - Cậu ấy ngờ nghệch hỏi.
“ Đúng là không có lòng thành gì cả. Thứ tuyệt vời nhất của cậu sao cậu chẳng đem ra đền ơn.”
Vừa nói tôi vừa cười híp mắt vỗ bạch bạch lên lưng cậu.
“ ??? “
“ Đền bằng th ân xá c đi.”
...
Thật ra tôi đơn giản là chọc ghẹo vui vậy thôi.
Ai mà có dè về hướng tình cảm cậu ấy khờ thế.
Tối đó, cậu ấy thực sự chủ động đem chính mình “ dâng” lên cho tôi.
“ Nhạc Nhạc cậu thích chỗ nào của tôi thì ...cứ tự nhiên dùng nhé.”
Cậu ấy tự trói mình vào giường, mặt đỏ như quả cà chua mà cúi mặt lí nhí nói.
Đệch, chắc kiếp trước tôi đã giải cứu thế giới rồi.
Trai đẹp 6 múi đang cởi trần khóe mắt đỏ hoe, phong cảnh này thật quá đỗi “hữu tình”.
Mặc dù kết quả có hơi sai nhưng thôi cứ kệ.
Tôi nhào đến cậu ấy như hổ đói, hết cắn rồi liế m.
Cái đồ côn đồ ấy bị trêu ghẹo đến mức bật khóc nức nở.
Tôi lấy tay khều nhẹ hạt đậu đen trước n-g-ự-c anh, rồi bứt bứt nó ra.
Anh mếu máo cầu xin tôi dừng lại, nhưng thuyền đến cửa biển thì sao mà dừng được đây.
Rồi thì chuyện gì đến cũng sẽ đến, từ hôm ấy anh ấy chính thức làm người yêu cún con của tôi.
Thời gian cứ êm đềm trôi qua, tình yêu của chúng tôi tuy vụng về nhưng rất hạnh phúc.
Bắt đầu có lẽ hơi vội nhưng nó không quan trọng bởi lẽ sự hòa hợp về tâm hồn đã chứng minh chúng tôi sinh ra là dành cho nhau.
Anh ấy cứ hệt như chiếc đuôi nhỏ luôn lẽo đẽo theo sau tôi, luôn biết cách dỗ dành và bày trò khiến tôi phải cười ngả nghiêng.
Nhưng đâu ai biết được, vào đúng cái hôm sinh nhật tuổi 23 của mình.
Tôi chợt phát hiện ra mình ... mắc bệnh u-n-g t-h-ư rồi.
Nếu tôi không thể chữa khỏi vậy thì Thừa Nhiên của tôi phải làm sao đây?
Tôi cứ như vô hồn mà rời khỏi bệnh viện.
Trong lúc vô tình đụng trúng một người phụ nữ. Đống giấy tờ kết quả khám bệnh cứ thế mà rơi vươn vãi trên sàn nhà, bà ấy cũng vội ngồi xuống nhặt phụ tôi.
“ Đây của cháu..” Đang nói giữa chừng thì bà ấy ngừng lại.
“ Cháu là người yêu của Thừa Nhiên phải không?.”
Người phụ nữ này, làm sao bà ấy lại biết được cái tên ấy.
“ Dạ? Bác là...”
“ Ta là mẹ nó. Chúng ta nói chuyện một chút được chứ.”
Có lẽ cả tôi và Thừa Nhiên cũng không ngờ tới.
Cuộc nói chuyện ngày hôm ấy đã thay đổi hoàn toàn quỹ đạo của chúng tôi.