Thừa Nhiên lúc này đang ngồi trong phòng trọ chuẩn bị sẵn cả bàn đầy ắp quà và đồ ăn đợi tôi về mừng sinh nhật.

Anh cứ liên tục mở điện thoại ra nhìn giờ rồi lại nhìn về phía cánh cửa.

Ánh mắt tràn ngập sự ngọt ngào, thi thoảng lại nhìn vào chiếc bánh kem tự mình làm cho tôi.

“ Cốc cốc.”

Cứ đinh ninh là tôi nên anh liền tự nhiên ra mở cửa.

Tay còn cầm sẵn chiếc bánh kem đã thắp sẵn nến kèm dòng chữ “ Happy Birthday Bé Yêu”.

Nhưng người đứng ngoài cánh cửa là một tên đàn ông to lớn, bên cạnh còn có một cô gái mặc chiếc váy voan lụa màu đỏ.

“ Các người là ai...”

Chiếc bánh kem cũng vì hành động của bọn họ mà đổ ụp xuống đất.

“ Tô Kỳ, tới lượt của cô.” Vừa nói hắn vừa dùng chân đạp lên chiếc bánh kem ấy.

Cô gái kia liền nở nụ cười dìu lấy Thừa Nhiên đã bị chụp thuốc mê ngất xỉu.

Ý tứ trên khuôn mặt rõ là có ý đồ xấu.

...

Chuông đồng hồ vừa điểm 12 giờ, tôi lê thân xác mệt mỏi trở về.

Vừa mở cửa tôi đã giật mình khi thấy chiếc bánh kem đang vươn vãi trên đất.

Đảo mắt nhìn về hướng cánh cửa phòng ngủ đang cố tình hé mở.

Tim tôi đập mạnh, hơi thở khó khăn mà bước vào đó.

Trên giường, hình ảnh một nam một nữ đang ôm nhau.

Và bọn họ đều...không mặc quần áo.

Mặc dù đã chuẩn bị tâm lí trước nhưng khi đối mặt với loại chuyện này vẫn khiến tim tôi nhói đau.

Thừa Nhiên trằn trọc qua lại rồi mở mắt.

Ánh mắt khi vừa thấy tôi nó rực rỡ, lấp lánh bao nhiêu thì quay sang người bên cạnh, ánh mắt trở nên vỡ vụn và suy sụp đi bấy nhiêu.

Hơi thở anh trở nên dồn dập và khó khăn.

Tôi có thể thấy rõ bờ vai anh đang run lên.

Gương mặt ấy tái xanh đi, sợ hãi nhìn về phía tôi:

“ Tiểu Nhạc, chuyện không phải như em nghĩ, anh không..”

“ Đồ khốn nạn.”

Bỏ lại 3 chữ đó tôi liền đóng sầm cửa rồi bỏ chạy.

Nước mắt cứ đua nhau mà làm nhòe cả đi khung cảnh trước mặt.

Cố chấp chạy về phía trước, bóng tối vô định đang nuốt chửng lấy thâ n thể bé nhỏ tội nghiệp.

Tôi thật không biết phải đi đâu và làm gì cả.

Cảm giác khi nhìn thấy anh bên người khác nó đau như này sao.

...

“ Nhạc Nhạc.”

“ Nhạc Nhạc...em đâu rồi?.”

Tôi giật mình, nghe rõ tiếng anh đang đến ngày một gần hơn.

Không phải chứ, tôi chạy xa như vậy mà anh vẫn tìm được sao.

Tôi lật đật đứng dậy toang chạy tiếp nhưng không được rồi...anh ấy đã nhìn thấy tôi.

“ Nhạc Nhạc.”

Anh lao đến như một chiếc tên lửa rồi ôm chầm lấy tôi. Bộ đồ trên c ơ thể anh ướt sủng.

Cánh tay siết chặt lấy như thể cứ sợ buông ra, tôi thật sự sẽ biến mất.

Tôi nhìn vào làn da lộ ra bên ngoài của anh, cả cơ thể ửng đỏ lên, hệt như...anh đã dùng nước sôi để giội lên nó.

Anh gấp gáp thở hồng hộc, giọng nghẹn ngào nói:

“ Anh không biết chuyện gì đã xảy ra nữa nhưng anh tuyệt đối không phản bội em. Cục cưng, cho anh một cơ hội nữa được không?.”

Dừng lại một tí anh lại nói tiếp, “ Tiểu Nhạc, người duy nhất ch ạm vào th ân thể anh chỉ có em thôi.”

Anh chôn sâu mặt vào hõm cổ tôi, chẳng mấy chốc nơi đó đã ươn ướt rồi.

Bộ dáng lúc này cứ như chú cún con đang bị chủ ruồng bỏ, run rẩy và sợ hãi vô cùng.

Tình yêu là một thứ vô hình nhưng nó lại là v-ũ k-h-í lợi hại nhất để g-i-ế-t c-h-ế-t trái tim con người.

Nếu là lúc trước, chỉ cần anh vừa đỏ hoe mắt lên thì tôi đã ôm lấy và dỗ dành, cún con của tôi luôn dễ khóc và yếu đuối như vậy.

Tôi hít một hơi thật sâu rồi đẩy anh ra.

“ Minh Thừa Nhiên, chúng ta chia tay đi.”

Anh lắc đầu với đôi mắt đỏ hoe, vẫn còn muốn giải thích.

Đôi tay run rẫy giơ về phía tôi, nước mắt rơi ngày một nhiều hơn, khóe mí đã đỏ ửng như m-á-u.

Tôi lạnh lùng gạt phăng nó đi.

Anh siết chặt bàn tay, kiên quyết nói:

“ Không đâu. Nhạc Nhạc, chúng ta sẽ không chia tay, không bao giờ.”

“ Mình về nhà rồi cùng giải quyết em nhé. Đừng nói những lời như vậy nữa, anh đau lắm.”

Anh liền chồm tới nâng mặt tôi lên, vụng về mà đặt môi xuống ngấu nghiếng lấy nó.

Có lẽ cách duy nhất để chặn lại những lời nói đau lòng này là khóa môi tôi.

Nhưng...anh sẽ chẳng thể khóa trái tim tôi lại được nữa.

Tôi cứ vậy để mặc cho anh hôn.

Đến khi tôi không thể thở nổi nữa thì anh mới quyến luyến mà cắn một cái rồi rời đi.

Đáp lại mọi sự cố gắng níu giữ của anh là cú tát của tôi.

“ Nhiên Nhiên, thứ rẻ tiền dơ bẩn như anh, thật khiến tôi kinh tởm.”

Bỏ lại câu nói đầy lạnh lùng và dứt khoác.

Tôi cứ thế mà bỏ đi không quay đầu nhìn lại.

Phía sau lưng có tiếng nắm đấm nện mạnh vào tường, rất nhiều, rất nhiều kèm theo đó là tiếng khóc đa u đến xé lòng của anh.

Anh ấy không đuổi theo nữa. Như vậy thật tốt..thật tốt...thật...

Tôi ngả quỵ xuống bên vệ đường, khóc đến gần như không thể thở nổi nữa.

Nhiên Nhiên, xin hãy quên đi em, xin hãy hận em. Điều đó mới tốt cho anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play