" Bíp bíp bíp."
Âm thanh đầu tiên khi tôi mở mắt là tiếng của máy đo nhịp tim.
Tôi khó khăn mở mắt ra thì thấy anh ngồi bên cạnh giường nhìn mình.
Thấy tôi, anh vội đứng lên toang gọi bác sĩ nhưng bị tôi ngăn lại.
“ Khụ khụ...Thừa Nhiên, em không sao. Anh không cần gọi bác sĩ đâu.”
Bước chân anh ấy dừng lại, bóng lưng quay ngược về hướng tôi nên tôi không thể biết được vẻ mặt lúc này của anh.
Lát sau anh quay lại, cặp mắt đã đỏ ửng lên rồi.
Tôi vẫy vẫy tay với anh, Thừa Nhiên không lập tức đi tới.
Anh hít một hơi thật sâu, ngồi thụp xuống, úp mặt vào tay tôi nức nở.
Tôi im lặng không nói gì. Bây giờ thì có thể nói gì được nữa.
Cơ thể của tôi tôi biết rất rõ. Nó đã đến giới hạn rồi.
“ Nhiên Nhiên.”
Anh ngoan ngoãn giương đôi mắt ngập nước lên nhìn tôi.
Ánh mắt như muốn nói rằng anh sẽ ở đây với em, đừng đuổi anh đi nữa.
Nhìn anh trông tiều tụy hơn hẳn.
Tôi bèn pha trò một tí cho anh vui.
“Lấy giúp em thỏi son trong túi ra đây.”
Anh lật đật đứng dậy rồi lục lội một lúc lâu trong túi tôi.
Tôi tô son xong hỏi anh: “Wow, anh thật là khéo lựa màu son nha. Hì hì. Trông em xinh đẹp không?”
Anh khẽ cười nhưng nước mắt lại rơi xuống.
“Xấu đến vậy sao!”
“Không có.” Anh ấy kéo tay tôi, “Là hạt cát bay vào mắt anh thôi.”
Tôi biết dáng vẻ bản thân mình như nào.
Nhưng vẫn cố tỏ vẻ là mình ổn cho anh an lòng.
Tôi muốn tiếp tục cùng anh chuyện trò nhưng lại buồn ngủ rồi.
Anh ấy hôn lên góc mắt tôi, từng giọt nước mắt rơi trên mặt tôi.
“ Xin lỗi, xin lỗi. Sao anh lại không phát hiện ra em bị bệnh nặng đến mức này chứ.”
“ Không phải lỗi của anh.”
” Em buồn ngủ quá, em ngủ một chút rồi mình lại nói chuyện sau nhé.”
Lòng bàn tay bị anh ấy siết chặt.
“ Em muốn ngủ cũng được nhưng không được ngủ quên cả anh luôn đấy.”
Tôi phì cười, gật gật đầu rồi chìm vào giấc ngủ.
...
Tôi lại có một giấc ngủ dài.
Đây là cách duy nhất để cơ thể tôi tự chữa trị cho chính nó.
Lần tỉnh dậy thứ hai, tôi thấy mắt mình hình như mờ đi hẳn.
Tôi biết rõ anh đang ở ngay cạnh mình nhưng gương mặt anh đã nhòe đi nhiều rồi.
“ Nhạc Nhạc, em tỉnh rồi?.”
“ Hôm nay chúng ta xuất viện ra ngoài đi dạo một chút nhé, em nằm lì ở đó quá lâu rồi.”
Động tác anh thuần thục bế bỏng tôi lên đi tắm rửa.
Tôi yên lặng nhìn anh không nói gì.
Nhìn đôi tay gân guốc vạm vỡ đầy sức sống đang cẩn thận lau nhẹ nhàng cánh tay gầy trơ xương của mình.
Tôi nheo mắt lại, lòng dâng lên một cỗ chua xót.
Đường đường là một đại thiếu gia còn là một tổng giám đốc một công ty lớn bây giờ đã rũ bỏ hoàn toàn vẻ bọc thép bên ngoài, không kêu ca hay than phiền mà chăm sóc một người bệnh như tôi.
Dòng nước mắt tôi chảy dài, làm sao đây, anh ấy cứ như thế này làm sao tôi có thể an tâm rời đi được.
“ Sao lại khóc rồi. Ngoan chúng ta sắp đi chơi rồi, ở ngoài có vườn hoa rất đẹp, em sẽ rất thích."
“ Ừm.”
Tôi muốn tự mình dùng chính đôi chân này để sánh đôi bước đi cùng anh nhưng chân tôi đã yếu tới mức không trụ nổi.
“ Nhiên...em.”
Anh ấy hiểu ra ý tôi.
Liền đi tới đẩy chiếc xe lăn ra xa rồi khom người ngồi xuống cổng tôi đi.
Bờ vai ấy vẫn luôn rộng và vững chắc như vậy.
Nó luôn là nơi ấm áp và an toàn để tôi dựa vào.
Tôi biết có lẽ hôm nay là ngày cuối của mình rồi.
Cơ thể này trụ được đến đây quả là một phép nhiệm màu, có lẽ sức mạnh của tình yêu đã giúp tôi sống được đến bây giờ.
“ Nhạc Nhạc, em phải cố gắng khỏe lại, anh đã mua rất nhiều loại bánh em thích chất đầy trong nhà để em về.”
“ Ừm.”
“ Nhạc Nhạc, em phải cố gắng khỏe lại để trở thành cô dâu của anh, anh đã chuẩn bị sẵn nhẫn và 1000 bông hoa hồng rồi.”
“ Ừm.”
“ Nhạc Nhạc, hứa với anh, em sẽ không bỏ rơi anh một mình nữa nhé, được không em?.”
Đáp lại anh là một khoảng im lặng. Tôi...không thể hứa được.
Một lát sau, tôi khó khăn lên tiếng:
“ Thừa Nhiên, em từng nghĩ có lẽ em đã phạm tội gì mà ...hụ hụ...ông trời lại tàn nhẫn với em như vậy. Em đã luôn oán trách như thế nhưng rồi khi anh xuất hiện...em biết anh chính là phần quà ông trời bù đắp cho em.”
“ Hức..hức nếu có kiếp sau, em sẽ đến tìm anh, chúng ta sẽ không bao giờ chia lìa nữa anh nhé.”
Sau đó, sẽ không còn sau đó nữa. Tôi đã “ ngủ một giấc thật sâu” trên lưng anh.
Thừa Nhiên nhẹ nhàng đặt tôi nằm xuống.
Tôi dịu dàng chạm lên gương mặt đã lạnh đi của tôi, nước mắt cơ hồ như một nguồn suối không dừng đổ xuống.
“ Nhạc Nhạc, lần này em phải giữ lời nhé.”
...
Ngày hôm sau, tin tức “ Tổng giám đốc Minh Thừa Nhiên qua đời ở tuổi 23” gây chấn động cõi mạng, ai nấy cũng đều thương tiếc cho một tài năng trẻ tuổi.
Khi đến viếng thăm, người ta đều bật khóc đau xót khi đọc dòng chữ trên b-i-a m-ộ.
“ Minh Thừa Nhiên – Trương Nhạc Nhạc, trọn đời trọn kiếp, vĩnh viễn bên nhau.”
Có lẽ ở một nơi nào đó, họ đang mỉm cười vì cuối cùng cũng được bên cạnh nhau.
Hết.