Hơi thể dần trở nên gấp gáp, thần trí tôi đã dần không thể tỉnh táo nữa.
Thu ốc đã phát tác dụng thực sự rồi.
Cả c ơ t hể tôi nóng ran và mềm oặc ra.
Nắm lấy tay anh đặt lên n-g-ự-c mình, tôi nức nở nói:
“ Nhiên Nhiên, giúp em.”
...
Căn phòng yên tĩnh bắt đầu có những âm thanh á/i m/uội vang lên.
Tôi cắn răng để không rên nhưng lại không chịu nổi k/ích th/ích mãnh liệt truyền tới nên thỉnh thoảng bật lên vài tiếng.
Môi của anh ấy rất nóng, hàm răng còn khẽ c/ắn nụ hoa nh/ạy c/ảm của tôi.
Điều này đã khiến tôi gi/ật n/ảy lên hai cái, không chịu được khẽ nói: “Nhiên Nhiên, em đau.”
“Không phải em bảo thích à!”
Anh ấy ngừng lại dùng giọng điệu ám đầy sự t-à d-ụ-c nói, lại không để tôi trả lời tiếp đ/ảo l/ưỡi vờn quanh.
“Ư….” Thân thể Nhạc Nhạc uốn cong lên.
Đêm đó, chúng tôi đã quấn lấy nhau cuồng nhiệt.
Cơ thể hai người đã cách biệt quá lâu giờ đây đang tha thiết bấu víu vào đối phương.
...
Sáng hôm sau thức dậy, tôi phát hiện mình đang ở trong một căn phòng khác.
Cơ thể chằng chịt vết hôn sưng đỏ.
Bộ quần áo đã được gấp gọn gàng để bên cạnh.
Tôi khó khăn ngồi dậy mặc vào thì chợt nghe được âm thanh cãi vả.
Cảm xúc tò mò, tôi cố gắng di chuyển đến đứng nép sát vào cửa để nghe rõ:
“ Thừa Nhiên, thằng k-h-ố-n n-ạ-n này, mày đã làm gì vậy hả?.”
“ Qua đêm với một con đ-i-ế-m ở quán bar rồi còn đem về tận nhà, mày xem căn nhà này là cái gì?.”
Giọng nói này, có lẽ cả đời này tôi cũng không thể quên.
Người phụ nữ năm ấy đã chính tay chia cắt đôi uyên ương – Lệ Tuyết, mẹ của anh ấy.
Chậm rãi vài giây sau anh ấy cũng lên tiếng:
“ Đó không phải là chuyện của bà. Cô ấy có ra sao thì cũng luôn là người tôi yêu, dù bà là mẹ thì cũng đừng hòng buông ra những lời nhục mạ cô ấy.”
“ Ha...vì một đứa con gái mà mày dám cãi lại lời của tao sao.”
“ Vậy từ nhỏ đến giờ, có bao giờ bà xem tôi là con bà không?.”
“ Mày...thằng bất hiếu.”
Một tiếng “chát” rõ to vang lên.
“ Mày nên nhớ, tháng sau là đám cưới của mày với Tô Kỳ, chuyện này tao sẽ xử lý để không lộ ra ngoài. Liệu mà biết điều một chút đi.”
Tôi c-h-ế-t lặng khi nghe hai từ “ đám cưới “, bàn chân loạng choạng bước lùi lại rồi vấp ngã.
Nghe được âm thanh này, Thừa Nhiên nhanh chóng mở cửa xông vào.
Gương mặt anh hốt hoảng lo lắng như sợ tôi nghe được nội dung cuộc hội thoại khi nảy.
“ Nhạc Nhạc, em...em không sao chứ?. Em tỉnh dậy từ khi nào?.”
Anh cẩn thận đỡ tôi vậy, ánh mắt vẫn lộ rõ sợ sợ hãi hoang mang.
“ Thừa Nhiên, chuyện tối qua...hãy xem như không có gì đi.” Tôi bình tĩnh nói.
“ Em biết mình đang nói gì không?.” Anh ấy kích động xiết chặt cánh tay tôi.
“ Đêm qua là một sai lầm. Em sẽ không nhắc đến nữa, mong anh cũng bỏ qua đi.”
Anh đứng bất động một hồi. Không gian im lặng đến nghẹt thở.
Tôi căng thẳng ngước mặt lên thì đậm vào mắt là gương mặt đẫm nước mắt.
Anh nheo chặt lông mày, khó khăn hỏi tôi:
“ Em rốt cuộc xem anh là gì vậy, Nhạc Nhạc. Đối với em, anh là một thứ muốn kêu là đến muốn đuổi là đi sao. Tại sao em lại nhẫn tâm được như vậy? Anh rốt cuộc đã làm sai chuyện gì chứ. Sao em có thể dễ dàng vứt bỏ anh như thế?."
Lòng n-g-ự-c tôi phập phồng, trái tim đau nhói.
“ Chẳng phải chính anh cũng đã nói em là thứ gái đ-i-ế-m sao?.”
“ Là em không biết hay cố tình. Em vốn có vị trí thế nào trong tim anh em còn không rõ sao. Có cần anh m-o-i tim mình ra cho em xem không?.”
“ Được. Nếu được thì anh cứ làm đi. Nhưng căn bản là anh không hề dám.”
“ Nhạc Nhạc.” Anh ấy trừng mắt lên nhìn tôi.
“ Nếu tôi thực sự yêu anh thì năm đó tôi đã không lạnh lùng bỏ đi mà không nghe anh giải thích. Nếu tôi thực sự yêu anh thì ngay lúc này tôi sẽ hạnh phúc biết bao khi chúng ta lại ở bên nhau. Nhưng Minh Thừa Nhiên à, tôi đã không làm vậy. Bởi lẽ với tôi, anh chỉ là một con c-h-ó cho tôi trêu đùa mà thôi.”
“ Nói dối. Em nói dối. Anh không tin đâu.” Anh bước tới gục mặt vào cổ tôi, hai tay bấu chặt vào hai bên.
“ Nhạc Nhạc, xin em nói rằng em cũng yêu anh, xin em.”
Tôi thẩn thờ nhìn lên trần nhà, ánh mắt vô hồn.
Tại sao ông trời lại đày đọa chúng tôi đến thế này.
Tôi hít một hơi thật sâu rồi nói:
“ Thừa Nhiên, tôi không còn yêu anh nữa.”
Câu nói đó tuy nhẹ nhàng nhưng rất có sức nặng.
Thành công khiến anh ấy suy sụp hoàn toàn.
Anh nhẹ nhàng buông tôi ra, ánh mắt đỏ rực oán hận, lấy tay chỉ về hướng cửa:
“ Cút.”
Tôi lập tức bước ra ngoài một cánh dứt khoác.
Phía bên kia căn phòng là tiếng đồ đạc bị đập vỡ vụn liên tục kèm theo tiếng khóc đầy đau khổ của anh.
Cõi lòng tôi cơ hồ cũng bị xé nát.
Lần này nữa thôi, em sẽ không bao giờ đến gần rồi làm anh đau khổ nữa.