Ninh Lương Khánh ôm Ninh Tuyết lên, rồi cũng không hề ngần ngại chia sẻ niềm vui của mình sau khi vừa mới nhận xong được cuộc gọi đó: "Cũng là nhờ có cây cỏ bốn lá mà Tiểu Tuyết đã tặng cho cha đấy, cha đã thành công trở thành tài xế của nhà họ Giang rồi."

"Thật là tuyệt vời quá đi!"

Ninh Tuyết đã vui mừng như vậy suốt mấy ngày liền. Ở trong lòng của cô lúc nào cũng nghĩ rằng cỏ bốn lá thật sự có thể mang lại may mắn.

Cũng chính vì thế mà Ninh Lương Khánh lại càng trở nên bận rộn hơn nữa.

Ninh Tuyết lúc này đang học lớp ba rồi. Ninh Lương Khánh vừa phải chăm sóc cho người vợ đang bị ốm nặng phải nằm liệt giường là Lư Huệ Linh, lại vừa phải bận rộn với công việc nữa, rồi lại còn phải chăm sóc cho cả Ninh Tuyết vẫn còn đang còn nhỏ nữa.

Có một lần Ninh Tuyết ở nhà đã cố gắng để nấu ăn cho Lư Huệ Linh, thế nhưng suýt chút nữa thì đã gây ra một vụ hỏa hoạn. Ninh Lương Khánh lại càng không thể nào yên tâm được khi phải để Ninh Tuyết ở nhà một mình nữa.

Lư Huệ Linh cảm thấy ở trong người có chút gì đó khó chịu, thế nhưng lại không thể thể hiện ra ngoài, mà chỉ nhìn thấy Ninh Tuyết đang lo lắng đến mức rưng rưng cả nước mắt, thì bà ấy liền bàn bạc với Ninh Lương Khánh rằng: "Tiểu Tuyết lại thích đi cùng với anh nhất. Anh xem thử xem liệu có thể nào giống như trước đây được không. Trong lúc anh lái xe thì cứ để cho Tiểu Tuyết ngồi ở phía sau."

Biết được hoàn cảnh gia đình của Ninh Lương Khánh, thêm vào đó nữa là Ninh Tuyết cũng rất ngoan ngoãn, chỉ ngồi yên trong xe mà không hề quấy phá gây ồn ào gì cả, cho nên người chủ trước đây cũng rất dễ chịu, nên đã cho phép Ninh Lương Khánh vừa làm việc lại vừa có thể mang theo cả Ninh Tuyết nữa. Hơn nữa, Ninh Tuyết lại không hề sợ người lạ chút nào. Cô lúc nào cũng có thể kết bạn được với con cái của chủ nhà cả. Điều đó lại càng khiến cho chủ nhà lại càng thích Ninh Tuyết hơn nữa.

Thế nhưng người chủ hiện tại lại là nhà họ Giang. Yêu cầu của bọn họ thì lại rất cao, lại còn trả một mức lương cao đến như vậy nữa, nên chắc là bọn họ không dễ dàng đồng ý để cho ông ấy vừa làm việc, lại vừa có thể mang theo cả con cái của mình được.

Sau đó Ninh Lương Khánh cũng đã khéo léo bày tỏ ý kiến của mình với người quản gia.

Ai mà ngờ đối phương lại vui vẻ đồng ý ngay: "Đương nhiên là không có vấn đề gì cả rồi. Anh còn có thể để cho đứa trẻ chơi ở trong nhà tổ của nhà họ Giang nữa. Ở đó cũng có cả bảo mẫu chăm sóc cho nó nữa. Anh cũng có thể yên tâm hơn để mà làm việc rồi."

Chủ nhà lại đồng ý để cho ông ấy vừa làm việc, lại vừa có thể mang theo cả con của mình nữa, thì cũng đã là rộng lượng lắm rồi, vậy nên Ninh Lương Khánh không hề dám đòi hỏi thêm bất cứ điều gì nữa cả: "Tôi thật sự rất biết ơn ạ. Chỉ sợ là con bé chơi hăng say rồi lại không kiềm chế được, rồi lại làm phiền đến sự yên tĩnh của các vị mất. Con bé ngồi ở hàng ghế sau trong khi tôi đang làm việc là được rồi ạ."

Người quản gia lại tiếp tục truyền đạt lại ý của ông cụ: "Không sao cả đâu. Thực ra thì nhà chúng tôi cũng có một đứa trẻ cũng trạc tuổi như con gái của anh đây. Tôi nghĩ trẻ con mà được chơi cùng với nhau, rồi lại có thể kết bạn được với nhau, thì cũng là chuyện tốt mà."

Thế là Ninh Tuyết lại được đến ngôi nhà tổ của nhà họ Giang lần thứ hai.

Lần này thì cô còn được vào cả trong phòng khách nữa.

Ở đây có rất nhiều những bức tranh chữ và cả những món đồ gốm vô cùng quý giá đang dùng để trưng bày và trang trí khắp nơi. Bàn ghế và cả tủ nữa thì lại ít hơn, điều đó lại càng làm cho không gian ở đây trở nên rộng rãi hơn rất nhiều, và cô còn có thể ngửi thấy được cả mùi trà thoang thoảng nữa.

"Cô bé, lại đây để ông nhìn xem thử nào." Ông cụ đặt chén trà của mình xuống, sau đó vẫy tay gọi Ninh Tuyết lại gần.

Ông cụ khi còn trẻ cũng đã có cơ hội đi khắp mọi nơi rồi. Sau này khi đã tiếp quản doanh nghiệp của gia đình thì lại càng có thêm cái sự nghiêm nghị của một người đứng đầu nữa, vậy nên áp lực toát ra từ ông ấy cũng vô cùng lớn. Những người ở bên cạnh của ông cụ ai nấy đều tỏ ra rất cẩn trọng trước ánh mắt vô cùng sắc bén của ông cả.

Nhưng khi Ninh Tuyết nhìn thấy ông cụ thì lại cười nói một cách rất giòn giã là đằng khác: "Cháu xin chào ông ạ."

Ông cụ cũng vui vẻ cười đáp lại rồi lên tiếng: "Đúng là một đứa bé thông minh lanh lợi."

Ninh Tuyết được khen như vậy nhưng lại không hề có chút gì gọi là ngượng ngùng cả.

Thậm chí cô bé còn rất tự tin tự khen mình nữa: "Cháu còn thuộc lòng rất nhiều bài thơ cổ nữa đấy ạ. Cháu còn biết làm rất nhiều bài toán nữa, và lại còn biết kể rất nhiều câu chuyện nữa cơ!"

"Ồ?" Ông cụ cũng phối hợp một cách rất nhiệt tình, rồi nói: "Vậy thì cháu hãy đọc vài bài thơ cổ cho ông nghe thử xem nào."

Ninh Tuyết liền đọc ngay một bài thơ mà cô mới học được gần đây.

Một già một trẻ, cứ thế mà nói chuyện với nhau suốt cả nửa tiếng đồng hồ.

Đây đã là lần thứ ba người quản gia nhìn vào đồng hồ rồi, sau đó ông ấy cũng không nhịn được nữa chợt ho khẽ hai tiếng để nhắc nhở.

Ông cụ vỗ nhẹ vào đầu của Ninh Tuyết, rồi nói: "Cô bé, ông bây giờ lại có việc phải làm rồi. Cháu cứ ở đây chơi nhé. Cháu có muốn gì thì cứ nói với bảo mẫu và cả quản gia nữa, biết chưa nào?”

Ninh Lương Khánh lái xe để đưa ông cụ đi công chuyện. Trước khi đi, ông cụ không nhịn được liền liếc nhìn Ninh Tuyết một cái nữa.

Ninh Tuyết lập tức vỗ ngực đảm bảo: "Cha cứ yên tâm đi ạ. Con sẽ ngoan mà."

Sau khi tất cả mọi người đã đi cả rồi, Ninh Tuyết liền đặt chiếc cặp sách của mình xuống. Cô nhìn quanh một vòng, rồi mới phát hiện ra có một cậu bé đang ngồi co rúm ở trong một góc.

"Là cậu à? Đây thật sự là nhà của cậu sao?"

Đến một nơi hoàn toàn xa lạ mà lại có bạn bè đồng trang lứa thì tất nhiên là rất tốt rồi. Trẻ con cũng không hề ngoại lệ chút nào cả.

Lúc này Ninh Tuyết cũng đã hoàn toàn quên mất đi cái chuyện không vui lần trước. Cô liền hớn hở chạy đến ngay trước mặt của Giang Phùng, rồi lại ngồi xổm xuống, sau đó lại không hề ngần ngại mà khen rằng: "Nhà của cậu lớn thật đấy."

Giang Phùng lập tức quay đầu đi chỗ khác và không hề để ý gì đến cô cả.

Cậu trông cũng không hề khác gì so với lần trước cả. Mắt phải của cậu vẫn cứ động đậy mãi không thôi. Còn mắt trái thì vẫn đang được dán một miếng băng gạc màu trắng, và cậu cũng đang mặc một bộ quần áo mới rất sạch sẽ nữa.

Không thích giao tiếp sao, đó là thứ bệnh lạ lùng gì vậy chứ. Ninh Tuyết chưa từng gặp một người bạn nào có thái độ như vậy cả.

"Mẹ của tớ nói rằng trẻ ngoan thì phải biết lễ phép. Gặp người khác thì phải biết chào hỏi." Mỗi khi Ninh Tuyết gặp những chú bác quen ở trên đường thì đều lễ phép chào hỏi cả. Cô lên tiếng với giọng điệu có chút hờn dỗi: "Cậu không thèm để ý đến người khác gì cả. Cậu đúng là một đứa trẻ hư mà."

Thế là Tiểu Ninh Tuyết đã dễ dàng xếp Giang Phùng vào nhóm các đứa trẻ hư rồi.

Nhưng Giang Phùng vẫn không hề có chút phản ứng nào cả, vả lại cậu cũng chẳng hề quan tâm gì nữa.

Ninh Tuyết đứng dậy rồi đi cách xa ra vài bước, chẳng mấy chốc cô đã cách cậu bé một khoảng khá xa. Sau đó cô bé lấy bút màu và cả sách vẽ của mình ra, rồi lại tự mình nghĩ ra trò chơi để giải trí.

Người bảo mẫu và cả người quản gia nữa, cũng đã đặt rất nhiều đồ ăn vặt ngon, và cả những món đồ chơi rất hay nữa lên trên bàn rồi. Ninh Tuyết cũng đã nhiều lần nhìn qua đó, và trong lòng cũng cảm thấy có chút gì đó bồn chồn.

Người quản gia cười một cách rất hiền từ, rồi nói: "Tất cả đều có thể chơi được cả, và cũng đều có thể ăn được cả đấy."

Ninh Tuyết lắc đầu. Cô cũng đã hứa với Ninh Lương Khánh rồi. Khi đến nhà của người khác thì không được phép động vào đồ đạc của nhà bọn họ.

Sáu giờ tối, người bảo mẫu cũng đã đúng giờ mà mang những món thức ăn do đầu bếp đã nấu lên rồi. Chúng được bày đầy cả một chiếc bàn. Hương thơm cũng đang nhanh chóng lan tỏa ra khắp nơi.

Nhưng Ninh Tuyết vẫn cứ thế không hề chớp mắt lấy một cái. Có rất nhiều món mà cô cũng chưa từng được nhìn thấy bao giờ cả. Chúng lại còn được bày biện một cách rất đẹp mắt nữa chứ, cứ như là một bức tranh vẽ vậy.

Con tôm hùm kia trông còn to hơn cả cánh tay của cô nữa, còn con cua kia trông có vẻ như mới lột vỏ ra thôi mà cũng đã có đầy gạch rồi.

Người quản gia mời cô lên bàn để ăn cơm.

Ninh Tuyết khó khăn nuốt nước bọt một cái, nhưng ngoài mặt vẫn kiên quyết từ chối: "Một lát nữa cha con sẽ đến đón con về nhà ăn cơm ạ."

Người quản gia nghe vậy thì cũng không lên tiếng ép cô nữa. Sau đó ông ấy nhẹ nhàng gọi Giang Phùng ra ăn cơm.

Giang Phùng liền lắc đầu không chịu ăn.

Người quản gia thở dài một hơi, rồi nói: "Một ngày mà lại không ăn gì cả thì làm sao mà được cơ chứ?"

Sau khi đã khuyên nhủ mãi thì cuối cùng Giang Phùng cũng đã chịu cầm lấy bát cháo trắng kia lên để uống. Mặt mày cậu lập tức nhăn nhó hết lại, sau đó lại chuyển sang tái mét cả đi. Cậu phải cố gắng lắm thì mới có thể uống được có hai ngụm mà thôi, nhưng sau đó liền có cảm giác muốn nôn thóc nôn tháo ra liền ngay lập tức.

Ninh Tuyết cảm thấy rất khó hiểu. Nhìn thì có vẻ như cũng không đến nỗi tệ lắm mà. Sao lại có thể khó ăn đến như vậy được cơ chứ?

Giang Phùng gắng gượng uống thêm được vài ngụm cháo nữa, rồi cũng không chịu ăn thêm nữa.

Ninh Tuyết thầm nghĩ, cũng chẳng có gì là lạ khi mà cậu lại vừa gầy lại vừa thấp hơn cả cô nữa.

Ninh Lương Khánh sau khi đã bận rộn xong xuôi thì liền đến nhà họ Giang để đón Ninh Tuyết về.

Người quản gia cũng đã hỏi ông ấy có muốn ở lại để ăn cơm hay không. Thế nhưng ông ấy nghe xong liền lên tiếng từ chối: "Cảm ơn ông. Chỉ là ở nhà vẫn còn có người đang đợi cha con chúng tôi."

Ở trên đường về nhà, Ninh Lương Khánh cũng lại như thường lệ hỏi Ninh Tuyết xem hôm nay thế nào.

Ninh Tuyết nói: "Chú và cả cô nữa đều rất tốt với con ạ. Chỉ là có một bạn nhỏ không hề thích nói chuyện gì cả, và cũng không hề chơi với con nữa."

Ninh Lương Khánh vừa lái xe và vừa nói: "Bạn nhỏ đó tên là Giang Phùng. Cậu ấy không hề nhìn thấy được, cho nên có thể là cậu ấy cảm thấy chơi với các bạn khác không được tiện cho lắm."

Ninh Tuyết nghịch ngón tay của mình, rồi lại hỏi: "Tại sao cậu ấy lại không nhìn thấy được vậy ạ?"

"Bởi vì cậu ấy là một người bị mù."

"Người bị mù là gì vậy ạ?"
Ninh Tuyết cũng chưa từng gặp được một người bị mù nào cả. Xung quanh cô toàn là những bạn bè cùng tuổi với mình mà thôi.

Ninh Lương Khánh nói: "Người bị mù là một người không thể nào nhìn thấy được gì cả."

Ninh Tuyết dùng tay che hai mắt mình lại, rồi nói: "Có phải là giống như thế này không ạ? Không hề nhìn thấy được bất cứ thứ gì cả luôn hay sao ạ?"

"Cũng không hẳn là như vậy đâu." Mù thì cũng có rất nhiều loại khác nhau. Mù hoàn toàn thì cũng chỉ là một trong số đó mà thôi.

Ninh Tuyết "ồ" lên một tiếng, rồi lại bắt đầu hỏi thêm rất nhiều câu hỏi khác nữa. Trẻ con thì lúc nào cũng có những câu hỏi kỳ lạ không ngừng nghỉ cả.

Còn Ninh Lương Khánh thì lúc nào cũng rất kiên nhẫn trả lời các câu hỏi của cô.

Trong gần một tháng sau đó, Ninh Tuyết cũng thỉnh thoảng đến nhà họ Giang. Cô tự mình làm bài tập, rồi lại đọc sách, rồi lại vẽ tranh nữa. Cô cứ tự chơi như thế rồi kiên nhẫn ngồi đợi cho đến khi Ninh Lương Khánh bận rộn xong xuôi cả rồi thì sẽ đến để đón cô về. Cô không hề động đến bất kỳ một món đồ đạc nào ở trong nhà họ Giang cả, và cô cũng không hề nói chuyện với Giang Phùng nữa. Và tất nhiên là Giang Phùng cũng không thể nào chủ động nói chuyện với người khác rồi.

Ngày tháng cứ thế trôi qua như vậy. Dường như là cũng có sự giao thoa với nhau, thế nhưng lại cũng chẳng hề có chút giao thoa nào cả. Tất cả đều rất bình yên vô sự.

Người quản gia xem như cũng đã nhìn thấy Giang Phùng lớn lên từ nhỏ. Ông ấy gần như cũng đã coi cậu như là cháu trai của chính mình vậy. Thấy tình cảnh này thì tất nhiên là ông ấy cũng cảm thấy có chút gì đó lo lắng rồi, thế nên ông ấy bèn nói với ông cụ rằng: "Cứ để như vậy mãi hay sao ạ? Có cần phải nói chuyện với bên phía của Ninh Lương Khánh hay không ạ?"

Ông cụ lúc này cũng đang xem một cuốn binh thư, nghe người quản gia nói vậy, ông cụ chỉ bình thản đáp lại: "Chuyện của trẻ con chúng ta can thiệp vào làm gì cơ chứ. Cứ để cho mọi chuyện diễn ra theo tự nhiên là tốt nhất.”

Thấy ông cụ cũng đã nói như vậy rồi, cho nên người quản gia đành phải kiên nhẫn chờ xem tình hình mà thôi.

Vào một ngày cuối tuần, sau khi đã làm xong hết bài tập của mình rồi thì Ninh Tuyết đã mơ màng từ từ rơi vào giấc ngủ trưa mất rồi. Người bảo mẫu cẩn thận đi tới đắp chăn cho cô. Cô ngủ ở trên một chiếc ghế sofa lại càng cảm thấy thoải mái hơn nữa, thế nên cô đã ngủ một mạch đến tận ba tiếng đồng hồ liền.

Khi vừa mới tỉnh dậy thì cô liền để ý thấy Giang Phùng đang cầm một thứ gì đó nhỏ nhỏ ở trong tay của mình. Cái túi bao bì kia vì hành động của cậu mà đang phát ra những tiếng xào xạc nữa. ( truyện trên app T•Y•T )

Cô nheo mắt lại nhìn kỹ một lúc lâu, sau đó liền nhận ra được rằng đó chính là thanh sô cô la mà cô đã tặng cho cậu khi mà hai người bọn họ gặp nhau lần đầu tiên.

"Lâu đến như vậy rồi mà cậu vẫn chưa ăn hay sao?"

Ninh Tuyết đột nhiên lên tiếng làm cho Giang Phùng bỗng nhiên cũng giật mình một cái. Cậu cứ tưởng rằng cô vẫn còn đang ngủ.

"Tại sao cậu lại không ăn vậy?" Ninh Tuyết cứ nhìn chằm chằm vào cái thanh sô cô la nhỏ đó, trong lòng cũng có chút gì đó thèm thuồng.

Cô cũng đã ăn xong nó từ sớm lắm rồi, và còn không nỡ bảo Ninh Lương Khánh mua thêm cho mình nữa.

Giang Phùng không hề nói gì cả.

"Nếu như cậu không ăn thì trả lại cho tôi đi." Ninh Tuyết hoàn toàn không hề có chút ý tứ nào cả khi ‘ngang nhiên’ đòi lại món đồ mà mình đã tặng đi rồi: "Tôi sẽ ăn nó cho."

Có lẽ là vì sợ cô sẽ giật lấy mất, cho nên Giang Phùng đã lập tức nắm chặt lấy tay của mình lại, rồi còn cẩn thận nhét thanh socola vào trong ngực của mình nữa.

Ninh Tuyết không vui hừ hừ hai tiếng rồi nói: "Đồ keo kiệt. Đúng là đồ keo kiệt mà!"

Cô quyết định sẽ không thèm để ý gì đến cậu nữa. Để có thể thể hiện được quyết tâm của mình, cô liền quay lưng lại làm việc của chính mình, và từ đó cũng chẳng thèm nhìn cậu lấy một cái nữa.

Đến tối, khi Ninh Lương Khánh đến để đón cô về, cô cũng đã đeo chiếc cặp sách nhỏ của mình lên rồi. Lúc đi ngang qua chỗ của Giang Phùng thì cậu lại bỗng nhiên đưa tay ra nắm lấy góc áo của cô.

Ninh Tuyết cúi xuống nhìn, rồi lại thấy Giang Phùng đang lặng lẽ nắm lấy tay của cô.

Ninh Tuyết thắc mắc lên tiếng hỏi: "Cậu làm gì vậy?"

Giang Phùng đứng dậy, trước tiên cậu nắm lấy tay của Ninh Tuyết, sau đó lại nhét vào trong tay cô một nắm đồ gì đó rồi sau đó mới chịu buông ra.

Ở trên đường về nhà, Ninh Lương Khánh nghe thấy con gái của mình đang hát mấy câu không hề rõ giai điệu gì cả. Khuôn mặt của cô thì lại tươi cười rạng rỡ làm cho ông ấy cũng bị lây cái nụ cười đó: "Tiểu Tuyết hôm nay vui đến như vậy hay sao?"

"Đúng rồi ạ."

Ánh đèn đường và cả bóng cây nữa, cứ thế đan xen vào nhau tạo thành những dải sáng. Chúng cứ thế lướt qua khung cửa sổ, rồi lại chiếu cả lên người và cả lên tay của Ninh Tuyết nữa.

Ở trong tay của cô lúc này đang có đầy cả một nắm kẹo. Đó là những viên kẹo dẻo đủ các loại màu sắc. Ở bên ngoài thì lại còn được phủ thêm một lớp đường trắng nữa. Dưới ánh đèn lấp lánh, chúng trông cứ như là những hành tinh nhỏ bé có rất nhiều màu sắc đang nằm yên ở trong tay của cô vậy.

Đó chính là những viên kẹo mà Giang Phùng đã đưa cho cô.

Cứ như thể là cậu đang muốn nói rằng ‘tôi xin lấy những viên kẹo này để đổi lấy những viên sô cô la của cậu’ vậy.

Đừng có nói tôi là đồ keo kiệt nữa nhé.

Cũng đừng có mà giận tôi nữa đấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play