Vào kỳ nghỉ hè, cũng lại như mọi lần khác thôi, Ninh Tuyết lại vui vẻ về quê chơi.
Nhà của ông bà ngoại cô có một cái hồ nhỏ có thể bơi được, lại còn có cả những cây ăn trái để có thể trèo lên nữa, rồi lại còn có cả một con chó vàng rất lớn để có thể vuốt ve nữa chứ. Chỉ cần đi bắt sâu thôi thì Ninh Tuyết cũng đã có thể chơi được rất lâu rồi.
"Ông ngoại ơi, cháu sẽ giúp ông đi trồng cải nhé!"
Ninh Tuyết cầm lấy một cái cuốc nhỏ, rồi cứ thế đào bới một cách lung tung cả lên. Những cái hố mà cô đào được thì lại sâu cạn không hề đều nhau chút nào cả, và cũng chẳng hề theo một hàng lối nào cả. Cứ đi đến đâu thì lại đào đến đó thôi.
Ông ngoại thì lại cứ cười hì hì đi theo để gieo hạt.
Thực ra thì cái này cũng không phải là cải đâu, và mùa này cũng chẳng thích hợp để gieo trồng gì nữa. Thế nhưng ông ngoại cũng chẳng hề bận tâm gì cả. Ông chỉ đang chơi cùng với Ninh Tuyết mà thôi. Ông cũng không hề cứng nhắc mà dạy cho cô phải làm như thế nào cả. Cứ theo như ý của cô mà chơi cho thật thỏa thích đi. Trẻ con ấy mà, vui vẻ mới là điều quan trọng nhất.
Sau đó, ông ngoại lại gọi cô vào trong sân. Ông dùng vòi nước để rửa cho sạch hết những vết bùn đất đang còn dính ở trên tay chân của cô đi, rồi ông lại nấu cho cô cả một nồi chè khoai lang đường nữa.
So với một Ninh Tuyết ngày nào cũng đều vui vẻ như vậy thì Giang Phùng lại càng trở nên cô đơn hơn rất nhiều.
Giang Phùng cũng đã quen với những tiếng động ở trong cái phạm vi sống của Ninh Tuyết rồi. Chẳng hạn như là tiếng cô đang tự nói chuyện một mình này, rồi cả tiếng cô đang vẽ tranh, rồi lại cả tiếng bước chân của cô đang đi đi lại lại nữa.
Thế nhưng khi cô không còn đến nữa thì cậu lại đột nhiên cảm thấy thế giới này bỗng dưng trở nên quá yên tĩnh. Mỗi ngày cũng chỉ còn lại mỗi ông cụ và cả người quản gia nữa, cứ thế mà bận rộn ra vào. Rồi lại cả người bảo mẫu đang dọn dẹp nữa. Rồi lại cả tiếng chim đang hót ở gần xa nữa.
Cậu cũng không còn ở trong phòng khách nữa rồi. Cậu cứ suốt ngày ở lì trong căn phòng riêng của chính mình mà thôi.
"Hôm nay thằng bé lại không chịu ra ngoài hay sao?" Ông cụ hỏi.
Người quản gia thở dài một hơi, rồi đáp: "Đúng vậy ạ."
Trước kia Giang Phùng cũng từng rơi vào trạng thái như vậy, sau đó nhà họ Giang cũng có tìm ba cậu bé khác đến làm bạn, họ yêu cầu cậu phải ra ngoài chơi cùng, hoặc để ba cậu bé kia vào tận phòng gặp cậu.
Giang Phùng đã chọn cách ra ngoài.
Mỗi lần như vậy đều phải đợi đến khi ông cụ đích thân đứng trước cửa gọi thúc giục thì cậu mới chịu bước ra.
Ngay ngày đầu tiên Ninh Tuyết đến nhà, Giang Phùng cũng bị yêu cầu ra khỏi phòng. Nhưng lần này, cậu lại kiên quyết không chịu, thậm chí là cậu còn to tiếng cãi vã với ông cụ.
“Tại sao lại đối xử với con như thế! Con ghét các người, con cũng ghét họ!” Giọng nói non nớt của trẻ con vang lên nhưng lại sắc sảo đến lạ.
Mặt mày ông cụ lập tức trở nên xanh lét, sau đó ông ấy cũng không nói thêm một lời nào mà chỉ lạnh lùng ra lệnh: “Bế nó ra ngoài cho ta.”
Người quản gia lập tức bước nhanh tới bế bổng Giang Phùng lên một cách dễ dàng, như thể đang bế một chú gà con vậy.
Giang Phùng giận dữ há miệng cắn mạnh.
Người quản gia vốn có thể tránh né, nhưng ông ấy lại cố tình không tránh, bởi ông ấy muốn để cậu trút bớt cơn giận, thậm chí là ông ấy còn chìa tay ra cho cậu cắn.
“Khóa cửa lại, không cho nó vào nữa.” Ông cụ lại ra lệnh cho bảo mẫu.
Vì ba cậu bé kia, Giang Phùng không còn được ngồi xe lăn nữa, thay vào đó là bị ép đưa tới phòng khách ngồi.
Trong tay áo cậu đang có giấu một que gỗ nhọn hoắt, đây là thứ mà cậu nhặt được trong vườn từ lần trước. Cậu đã nghĩ, nếu bọn họ lại dám động vào mắt trái của cậu thì cậu sẽ dùng cái que này đâm thẳng vào tay bọn họ.
May mắn là, người bước vào lần này không phải là bọn họ. Giang Phùng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Là người lạ kỳ hôm đó.
Điều kỳ lạ hơn là, Giang Phùng lại không cảm thấy chán ghét người ấy.
Không biết từ khi nào mà cậu đã không cần ai gọi nữa, đã có thể tự mình bước ra khỏi phòng, ngồi trong phòng khách đợi, rồi lắng nghe từng âm thanh động tĩnh.
Mỗi khi Ninh Tuyết đến, Giang Phùng sẽ ở lại phòng khách. Mỗi khi Ninh Tuyết đi, cậu cũng lặng lẽ quay về phòng mình.
Suốt một thời gian dài sau đó, Ninh Tuyết không quay lại nhà họ Giang nữa. Thế nhưng Giang Phùng vẫn cứ ra phòng khách đợi thêm một lúc.
Đến khi cậu nhận ra rằng Ninh Tuyết sẽ không đến nữa thì cậu cũng thôi không ra ngoài chờ đợi nữa.
Kỳ nghỉ hè dài hai tháng đã nhanh chóng trôi qua, Ninh Tuyết lại trở về. Cô mang theo một túi lớn khoai lang khô do ông ngoại phơi và chẳng nỡ quay lại trường học.
Tại nhà tổ của nhà họ Giang có một cánh cửa đang bị ai đó gõ liên tục. Bên trong hoàn toàn không có lấy một chút động tĩnh nào.
“Hôm nay vẫn không chịu ra ngoài à?” Quản gia khẽ nói: “Tiểu Ninh Tuyết tới rồi đấy.”
Chẳng mấy chốc, cánh cửa liền được mở ra từ bên trong.
Lần đầu tiên Ninh Tuyết thấy Giang Phùng có thể đi lại. Trước đây mỗi lần gặp cậu, cậu đều chỉ ngồi yên trong góc, dáng vẻ lặng lẽ như thể là một phần của bức tường.
Cô từng nghĩ rằng người mù khi di chuyển sẽ giống như trò chơi bịt mắt tìm người vậy, phải đưa tay ra lần mò, xác định phương hướng rồi mới chầm chậm bước đi, nhưng Giang Phùng lại có thể đi lại hết sức trôi chảy.
Ninh Tuyết không biết trong nhà họ Giang mọi chướng ngại đều được cố ý giảm thiểu. Các góc bàn ghế đều được mài tròn, sàn thì được trải thảm dày, hơn nữa Giang Phùng lại quá đỗi quen thuộc với bố cục của căn nhà này. Vì vậy, chuyện đi lại đối với cậu không gặp bất kỳ trở ngại gì cả.
Cậu luôn cố gắng giảm thiểu sự hiện diện của chính mình cũng chính là vì cậu cảm thấy ghét bỏ bản thân.
“Cậu đi đâu mà lâu thế không đến?” Giọng Giang Phùng mang theo một nỗi buồn khó nhận ra.
Tiếc rằng trẻ con thường khó cảm nhận được những cảm xúc sâu kín như thế. Ninh Tuyết chỉ hồn nhiên đáp: “Nghỉ hè tôi về nhà ông ngoại chơi.”
Sau khi nói xong, Ninh Tuyết liền bắt đầu đi làm việc của mình.
Còn có hai ngày nữa là đến ngày khai giảng rồi, cho nên cô phải làm bù cho xong hết bài tập.
Một lúc sau, Giang Phùng lại hỏi cô: "Cậu đang làm gì vậy?"
"Tôi đang làm bài tập. Tôi còn nhiều bài chưa làm xong nữa." Ninh Tuyết nhăn nhó nói: "Sắp phải khai giảng rồi."
Trẻ con thì thường không thể nào tập trung được lâu. Nửa tiếng sau, Ninh Tuyết liền bỏ bút xuống, rồi lấy từ trong cặp ra một cái túi nhựa nhỏ. Cô mở ra, rồi bắt đầu ăn đồ ăn ở bên trong.
"Cậu đang ăn cái gì vậy?" Giang Phùng lại hỏi.
"Là khoai lang khô đấy. Ông ngoại đã cho tôi đó."
Lúc này đây, Ninh Tuyết mới nhận ra được rằng hôm nay sao cậu lại có thể chủ động nói chuyện với cô nhiều đến như vậy chứ, trông cứ như là đang rất muốn được trò chuyện vậy.
"Sao thế? Có phải là vì một mình ở nhà nên thấy chán quá hay không?"
Giang Phùng cũng không biết phải nói như thế nào nữa, chỉ có thể nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Có lẽ là cũng có rất nhiều người thích cái cảm giác ‘Thấy chưa, cậu không thể nào thiếu được tôi mà’, và Ninh Tuyết cũng không phải là ngoại lệ. Cho nên cô liền vui vẻ chia sẻ một miếng khoai lang khô với Giang Phùng.
Thế nhưng Giang Phùng lại chỉ cầm ở trong tay chứ không hề chịu ăn.
"Ngon lắm đấy. Cậu mà không ăn thì tôi ăn đấy nhé. Đừng có mà lãng phí." Ninh Tuyết nói.
Giang Phùng vẫn không chịu ăn, lại còn cất miếng khoai vào trong tay nữa, như thể là không muốn cho cô lấy lại.
Ninh Tuyết nói: "Há miệng ra."
Giang Phùng biết rõ cô đang muốn làm gì. Cậu do dự một chút, rồi sau đó cũng ngoan ngoãn chịu há miệng ra.
Ninh Tuyết thả một miếng khoai lang khô vào trong miệng của cậu. Thấy biểu hiện không hề thích thú chút nào của cậu, cô lập tức che miệng của cậu lại. Do lực tay quá mạnh nên cô còn vô tình đè cả cậu xuống dưới đất nữa.
Phần sau đầu của Giang Phùng chạm vào tấm thảm mềm mại. Cậu nghe thấy cô đang cảnh cáo mình: "Nuốt đi."
Giang Phùng đành phải nuốt xuống một cách vô cùng khó khăn.
Ninh Tuyết buông tay ra, rồi hỏi: "Ngon không?"
Giang Phùng thật thà lắc đầu: "Chẳng có vị gì cả."
"...Không phải chứ! Sao cậu lại không chịu nhai? Không nhai thì làm sao mà có vị cho được cơ chứ?" Ninh Tuyết hiển nhiên đang cảm thấy rất mệt mỏi. Người này ăn một món ăn thôi mà cũng tốn sức đến như vậy nữa. "Ăn thêm một miếng nữa đi. Nhớ là phải nhai cho thật kỹ vào đấy."
Giang Phùng cứ thế nằm yên ở đó, dường như đã mặc kệ cho người khác muốn làm gì thì làm rồi. Cậu từ từ ăn hết một miếng khoai lang khô.
Ngọt ngào, lại còn dẻo dẻo nữa. Thật bất ngờ là lại ngon đến thế.
"Thấy chưa, tôi đã nói rồi mà." Ninh Tuyết có chút gì đó tự hào.
Giang Phùng gật đầu.
Thế là Ninh Tuyết liền rất hào phóng chia sẻ cả cái túi khoai lang khô này với cậu.
Quản gia đang đứng ở trên tầng hai lặng lẽ quan sát tất cả mọi chuyện. Thấy biểu hiện của Giang Phùng không hề có dấu hiệu gì là khó chịu vì đã bị ép ăn, và cũng không hề có bất kỳ phản ứng nôn mửa nào cả, từng điểm một đều đã được ông ấy ghi lại cẩn thận. Đến tối, ông ấy sẽ báo cáo lại mọi chuyện với ông cụ.
Giang Phùng mắc phải chứng biếng ăn thần kinh. Theo như chẩn đoán của bác sĩ, và cả qua những lời mô tả nữa, thì phản ứng của cậu cho thấy rằng Giang Phùng đã bị mất thị giác từ quá sớm. Sau khi được bốn tuổi, não của cậu đã không còn có thể nhận được bất kỳ thông tin nào từ mắt nữa. Cậu cũng đã dần dần quên đi cả màu đen, rồi cả màu trắng nữa. Thế giới mà cậu có thể "nhìn" thấy được ngày càng trở nên gần giống với sự hư vô hơn.
Cùng với sự ghét bỏ chính bản thân mình mà cậu lại càng ngày càng tỏ ra chống lại việc phải ăn những "vật thể không rõ". Cậu không hề biết đó là cái gì, rồi lại còn vô thức mà tưởng tượng chúng thành những thứ vô cùng ghê tởm nữa.
Thế nhưng vào tối hôm đó, trước khi đi ngủ, Giang Phùng lại chỉ nghĩ đến mỗi miếng khoai lang khô mà cậu đã được ăn vào hôm nay mà thôi.
Cái vị ngọt ngào lại còn dẻo dẻo nữa.
Kể từ sau đó, mỗi khi Ninh Tuyết đến nhà tổ của gia đình họ Giang để chơi, cô đều luôn mang theo một cái túi nhỏ đựng đầy khoai lang khô, coi như đó là một cách để có thể xây dựng được tình bạn vậy.
Khi cô đã phát hiện ra được rằng Giang Phùng không phải là một đứa trẻ xấu xa, mà thực ra lại là một đứa trẻ rất ngoan ngoãn thì cô liền bắt đầu bày trò "câu cá".
Ninh Tuyết giả vờ tỏ ra buồn bã thở dài một hơi rồi nói: "Hôm nay tôi không thể nào chia sẻ khoai lang khô với cậu được rồi."
"Tại sao vậy?" Giang Phùng hỏi.
"Bởi vì tôi muốn ra cái hồ nhỏ ở phía sau để chơi." Cô đã sớm phát hiện ra rằng ở phía sau nhà có một cái hồ nhỏ rộng khoảng chừng bằng một nửa cái sân bóng đá.
Ý của cô là muốn dùng khoai lang khô để mà mua chuộc cậu. Nếu như cô có bị ngăn cản khi đi ra ngoài chơi thì cậu sẽ phải đứng ra để giúp đỡ cho cô.
Giang Phùng nói: "Cậu có thể đi mà."
"Nhưng mà tôi không muốn đi một mình đâu. Tôi muốn cậu phải đi cùng với tôi cơ."
Ninh Tuyết nghĩ rằng một khi đã là bạn bè với nhau thì chắc chắn là phải cùng nhau đi chơi rồi. "Đi một mình thì có gì mà vui chứ."
Giang Phùng chợt cúi đầu xuống, cậu chỉ cắn môi mà không hề nói gì cả.
Thấy cậu có vẻ như không muốn đi, Ninh Tuyết đành phải nói: "Thôi được rồi. Vậy thì tôi sẽ tự đi một mình vậy."
Cô đưa túi khoai lang khô cho cậu, rồi định bụng sẽ quay người đi. Thế nhưng cậu lại bất ngờ giữ chặt lấy cổ tay của cô.
"Vậy... vậy thì cậu có cảm thấy ngại nếu như tôi phải ngồi xe lăn hay không?" Cậu cũng đã quá lâu rồi không hề được đi ra ngoài. Thế giới ở bên ngoài đối với cậu mà nói cũng chỉ là một nơi đầy rẫy những hiểm nguy và sự vô định mà thôi. Đi ra ngoài thì chắc chắn sẽ bị vấp ngã, rồi lại còn bị lạc nữa.
"Không hề ngại chút nào cả." Mặc dù cô cũng chỉ từng thấy những bà già không thể nào đi lại được nữa thì mới phải ngồi trên xe lăn, thế nhưng đó cũng không phải là một chuyện gì đó quá là lạ lùng cả.
Bảo mẫu liền mang đến chiếc xe lăn mà Giang Phùng cũng đã từ rất lâu rồi không hề ngồi đến. Cậu ngồi lên trên đó. Ninh Tuyết đi vòng quanh để quan sát. Chiếc xe lăn trông vẫn còn rất sạch sẽ và không hề có lấy một vết bẩn nào cả. Các bộ phận bằng kim loại thì vẫn còn sáng loáng.
Lần đầu tiên Ninh Tuyết được đẩy xe lăn, vậy nên cô không khỏi cảm thấy có chút gì đó khá phấn khích. Cô bước một bước, rồi lại hai bước nữa, mà đi ra ngoài. Quản gia cũng đi ngay ở bên cạnh.
"Không cần phải đi theo đâu ạ. Bọn cháu đi một mình là được rồi." Ninh Tuyết vỗ ngực cam đoan: "Có đúng không hả Giang Phùng?"
Giang Phùng liền bảo quản gia hãy quay về đi.
Dĩ nhiên là quản gia không thể nào quay về được rồi. Ông ấy chỉ có thể đi theo bọn họ từ một khoảng cách khá xa mà thôi.
Giang Phùng cũng đã quá lâu rồi không hề được đi ra ngoài. Cậu chợt có một cảm giác như là mình đã đến một thế giới hoàn toàn khác vậy.
Từ phía xa xa, cậu có thể nghe thấy được cả tiếng chim đang hót líu lo. Không khí thì lại vô cùng trong lành, còn mang theo một chút gì đó ẩm ướt của khu rừng nữa. Ở trên con đường rợp bóng cây xanh mát, tuy rằng mắt của cậu không thể nào cảm nhận được ánh sáng, thế nhưng làn da thì lại có thể cảm nhận được những tia nắng mặt trời đang xuyên qua, thật là ấm áp.
"Đến nơi rồi!"
Giọng nói đầy vui vẻ của Ninh Tuyết chợt vang lên.
Nước hồ vào mùa hè cứ lấp lánh những ánh vàng. Những đóa hoa sen đỏ tươi thì lại đang hào hứng đón gió, mang theo một thứ hương thơm vô cùng nhẹ nhàng.
Ninh Tuyết thực sự rất thích nơi này.
Giang Phùng đột nhiên lên tiếng hỏi: "Là tiếng gì vậy?"
"Đó là tiếng ếch đấy." Ninh Tuyết chỉ vào sinh vật đang đậu ở trên lá sen. Thế nhưng cô lại chợt nhớ ra rằng Giang Phùng không thể nào nhìn thấy được.
Ninh Tuyết đẩy Giang Phùng đến ngay bên cạnh hồ. Cô tự mình ngồi xuống, rồi thả tay vào trong nước hồ một lúc. Sau đó, cô lại nhanh chóng đứng dậy, rồi đưa bàn tay đang ướt lạnh của mình chạm vào cổ của Giang Phùng.
Giang Phùng bỗng giật nảy cả mình.
Ninh Tuyết thì lại cười phá lên một cách vô cùng thích thú.
Giang Phùng tỏ ra có chút sợ hãi và hỏi: "Cậu... cậu đang làm cái gì vậy?"
Ninh Tuyết cười một cách đầy ranh mãnh: "Cảm nhận được chưa hả? Đây chính là nước hồ đấy."
Nước hồ cũng đã được ánh nắng mặt trời làm cho ấm lên rồi, cho nên cũng không hề có cái cảm giác lạnh đến run người nữa. Ninh Tuyết có chút gì đó tiếc nuối, rồi lại dự định sẽ thử lại vào mùa đông xem sao.
Giang Phùng chạm vào vệt nước ướt lạnh đang dính ở trên cổ của mình. Nghe thấy tiếng cười của Ninh Tuyết, cậu cũng không thể nào không cười theo được.
Ninh Tuyết lại ngồi xổm xuống ngay bên cạnh hồ rồi tiếp tục quan sát.
Có những con cá nhỏ còn bé hơn cả ngón tay út nữa. Trông chúng giống hệt như cái loại cá con mà cô vẫn thường hay thấy ở trong siêu thị vậy. Cô rất thích ăn loại cá này. Vừa nghĩ đến đó, tự nhiên cô lại cảm thấy đói bụng. Cô cứ nhìn chằm chằm vào bầy cá đang ở trong hồ, rồi lại nuốt nước miếng ừng ực.
Cảnh tượng này trông cứ như là một con mèo đói đang nhìn chằm chằm vào bầy cá vậy.
Ninh Tuyết kiểm tra lại cái túi của mình, rồi liền phát hiện ra rằng không hề có khoai lang khô ở bên trong: "Cậu có mang theo khoai lang khô không vậy?"
Giang Phùng nhớ lại lúc ngồi lên xe lăn, cậu đã để túi khoai lang khô ở ngay bên cạnh rồi: "Không có."
Ninh Tuyết than thở một tiếng: "Thèm cá con quá đi mất."
"Bộ ngon lắm hay sao?"
"Tất nhiên là ngon rồi."
"Cũng là do ông ngoại của cậu phơi khô à?"
"Không phải đâu. Mấy con cá này là ở ngoài cửa hàng người ta bán đấy."
Cô cố gắng dùng tay để mà bắt cá. Thế nhưng cá thì lại vô cùng linh hoạt, tất nhiên là không thể nào dễ dàng bắt được rồi. Nhưng mà cô lại bắt được một thứ khác, đó chính là những con nòng nọc.
Sinh vật nhỏ bé này có phần lưng màu đen. Lật lại thì phần bụng và ngực lại trong suốt, đến mức có thể nhìn thấy được cả những cơ quan nội tạng nhỏ bé của nó nữa.
Ninh Tuyết tỏ ra vô cùng ngạc nhiên. Cô cũng không hề quên đi người đang ở ngay bên cạnh mình: "Giang Phùng, cậu hãy chụm hai tay lại đi."
Sau đó cô liền truyền sinh vật đó, cùng với cả nước và những con nòng nọc nữa, vào trong tay của Giang Phùng.
"Đây chính là nòng nọc đấy." Ninh Tuyết lên tiếng, giọng nói của cô lúc này tràn đầy vẻ hào hứng.
Ngay khi vừa cảm nhận được có một thứ gì đó vừa trơn trượt lại vừa ướt át đang ở trong lòng bàn tay của mình, toàn thân của Giang Phùng lập tức căng cứng cả lại. Cậu không hề dám nhúc nhích lấy một chút nào. ( truyện trên app T•Y•T )
Thấy vậy, Ninh Tuyết lại khúc khích cười: "Nó không có cắn người đâu mà."
Đợi đến khi dòng nước đã trôi hết qua những kẽ tay, Ninh Tuyết mới nhẹ nhàng đón lấy con nòng nọc, rồi lại thả nó trở lại vào trong hồ. Cô còn cúi đầu xuống, nhìn theo cái bóng của nó đang bơi đi xa dần, rồi lại nói nhỏ: "Tạm biệt nhé."
Lúc này, Giang Phùng mới khẽ thở phào một hơi nhẹ nhõm. Cả bàn tay và tấm lưng của cậu đều đang căng cứng cả lại, cứ như thể là vừa mới trải qua một trận chiến vậy.
Sau một hồi lâu, khi đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại rồi, cậu mới thì thầm lên tiếng hỏi, cứ như thể chính bản thân cậu cũng không hề ngờ rằng mình lại có thể tò mò đến như vậy: "Vừa rồi... đó là nòng nọc hay sao? Nó trông như thế nào vậy?"
Ninh Tuyết ngẫm nghĩ một lát, rồi cũng không biết nên phải diễn tả ra sao nữa, chỉ đành phải đáp đại một câu: "Cậu cũng đã chạm vào nó rồi còn gì. Nó như thế nào thì chính là như thế ấy thôi."
Giang Phùng lại hỏi tiếp: "Nó có xấu xí lắm không? Hay là... nó đẹp?"
Ninh Tuyết có chút gì đó ngập ngừng, rồi lại gãi đầu đáp tiếp: "Ừm thì... cũng hơi xấu một chút..."
"Hơi xấu một chút là như thế nào?"
"À thì... là bởi vì khi mà nó lớn lên rồi thì nó lại còn xấu hơn nữa cơ."
"..."
Giang Phùng thoáng tỏ ra có chút gì đó không được hài lòng cho lắm: "Vậy thì tại sao cậu lại còn để cho tôi chạm vào một thứ xấu xí đến như thế chứ?"
Thật ra thì cậu cũng chẳng hề thực sự biết được thế nào mới là đẹp, rồi thế nào mới là xấu nữa. Ở trong cái khái niệm vẫn còn đang rất mơ hồ của cậu thì đẹp chính là tốt, còn như xấu thì chắc chắn là không tốt rồi.
Lúc này Ninh Tuyết liền tháo giày ra, rồi lại xắn quần lên, sau đó liền bước lên trên những tảng đá đang ở ngay mép hồ. Cô khom người xuống, hái lấy một bông sen nhỏ đưa cho cậu rồi nói: "Đây này, cái này mới chính là thứ đẹp nhất ở đây đấy."
Giang Phùng mỉm cười, rồi cũng nhẹ nhàng đưa tay đón lấy. Cậu vui vẻ đưa tay ra để sờ thử. Những cánh hoa mềm mại tựa như là lụa vậy, khiến cho lòng cậu bất chợt dâng lên một cảm giác vừa lạ lẫm lại vừa vô cùng dễ chịu.
Ninh Tuyết nhận ra rằng da của cậu quả thực quá trắng. Chắc là vì cũng đã lâu lắm rồi cậu chưa hề được phơi nắng thì phải. Giờ đây mặt của cậu cũng đã ửng đỏ cả lên rồi. Chính vì vậy cô lại hái thêm một chiếc lá sen nữa, rồi nói: "Cậu cứ cầm lấy ở phía dưới này này, có thể dùng để che nắng đấy."
Cô còn phát hiện ra rằng việc được ngâm chân ở dưới hồ nước mát lạnh này thật là dễ chịu quá đi. Cho nên cô liền rủ Giang Phùng mạnh dạn rời khỏi chiếc xe lăn, rồi cùng nhau ngồi xuống ở ngay mép nước để ngâm chân.
Bốn bàn chân trắng trẻo cứ thế đung đưa ở trong làn nước hồ trong veo.
Ninh Tuyết khẽ đạp nhẹ lên trên chân của cậu, rồi nói: "Tôi thắng rồi nhé."
Giang Phùng cũng lập tức đáp lại: "Là hòa mà."
"Ai nói là hòa chứ?" Ninh Tuyết lập tức cãi lại.
Thế là hai đứa trẻ cứ thế mà nghịch chân với nhau, đạp qua đạp lại một cách đầy phấn khích. Chúng chơi đùa như vậy một lúc lâu, cho đến khi đã cảm thấy mỏi rồi thì mới chịu dừng lại.
Một lúc sau, lũ cá nhỏ dường như cũng đã bớt sợ hãi đi rồi, lại bơi trở lại ở quanh chân của chúng. Thỉnh thoảng lại có một con còn liếm nhẹ vào chân của cả hai nữa.
Cảm giác được một sinh vật khác chạm vào người mình đã khiến cho Giang Phùng phải bật cười. Cũng đã lâu lắm rồi cậu mới lại có thể cảm thấy vui vẻ đến như vậy:
"Không ngờ rằng nơi này lại có thể vui đến như thế này."
"Nhà của ông ngoại tôi còn vui hơn nữa cơ." Ninh Tuyết hào hứng khoe khoang: "Ngày nào tôi cũng đều được chơi như thế này đấy."
Giang Phùng vừa nghe xong thì trong lòng cậu bất chợt trào dâng lên một cảm giác vừa ngưỡng mộ và cũng lại vừa vô cùng thèm muốn.
Sau đó Ninh Tuyết nhìn cậu, rồi nói: "Cậu kể chuyện cho tôi nghe đi."
"Kể chuyện ư?" Giang Phùng có chút gì đó lúng túng: "Tôi không có biết kể đâu."
Ninh Tuyết nghiêng đầu hỏi: "Cha mẹ của cậu chưa bao giờ kể chuyện cho cậu nghe hay sao?"
Giang Phùng khẽ hạ giọng đáp: "Tôi... bây giờ tôi không còn cha mẹ nữa rồi."
Ninh Tuyết liền vỗ nhẹ lên trên vai của cậu, rồi nói: "Vậy thì để tôi kể cho cậu nghe nhé."
Cô nhìn ra hồ nước đang ở ngay trước mặt, rồi suy nghĩ một lát, sau đó cô quyết định sẽ chọn câu chuyện nàng tiên cá để mà kể, bởi vì cô thấy cảnh vật của ngày hôm nay quả thực rất hợp.
Một khi mà trí tò mò đã được khơi dậy rồi thì trẻ con thường sẽ có vô vàn những câu hỏi. Giang Phùng cũng lập tức hỏi ngay: "Có phải là con cá nào đẹp thì sẽ được gọi là nàng tiên cá hay không?"
"Có lẽ là vậy."
"Tại sao cá lại có thể yêu con người được chứ?"
"Là bởi vì... nàng tiên cá thì thực ra cũng chính là người mà."
"Vậy thì tại sao người lại có thể sống ở dưới biển được cơ chứ?"
Ninh Tuyết nghiêng đầu đáp: "Cậu lo làm gì cơ chứ. Người ta thích sống ở đâu thì cứ việc để cho họ sống ở đó thôi."
"... Ừ, cũng đúng nhỉ."
Lúc này mặt trời cũng đã dần dần buông xuống ở phía sau những rặng cây rồi. Ánh nắng cũng đã nghiêng nghiêng trải dài trên khắp mặt hồ. Ninh Tuyết đưa Giang Phùng về đến tận nhà, rồi sau đó mới quay trở về nhà của mình.
Suốt cả dọc đường đi, Giang Phùng vẫn không hề rời tay ra khỏi bông sen nhỏ kia. Sau đó người quản gia đã mang đến một chiếc bình thủy tinh nhỏ, rồi đặt ở trên chiếc tủ đầu giường cho cậu để cậu có thể cắm bông hoa ấy vào trong đó.
Giang Phùng cứ thế mà hít hà cái mùi hương thoang thoảng ấy, rồi lại chìm sâu vào trong giấc ngủ. Ngay cả ở trong mơ, cậu cũng lại thấy mình đang tìm về bên cái hồ nhỏ kia.
Dẫu cho ở trong giấc mơ ấy chẳng hề có lấy bóng dáng của bất kỳ một cảnh vật nào cả, thế nhưng cái cảm giác khi ấy thì lại vẫn cứ vẹn nguyên những xúc cảm vô cùng đẹp đẽ, khôn nguôi.