Mùa thu năm nay, mưa dường như nhiều hơn hẳn mọi năm.
Những cơn mưa phùn tựa như sương mù bao phủ lấy cả thành phố này. Những ngọn đèn giao thông cũng trở nên mờ ảo, chỉ còn lại mỗi bóng đèn leo lét. Những giọt mưa cứ thế rơi xuống trên đầu chiếc ô. Một số người đi đường ai nấy đều đang vội vã bước đi làm bắn lên vài giọt bùn rồi còn dính lên cả ống quần.
Ninh Tuyết đang ngồi ở trong một căn phòng có rèm cửa được mở toang. Mái tóc xoăn màu nâu nhạt của cô xõa dài trên bờ vai và chiếc cổ trắng mịn màng.
Cô khẽ cúi mắt xuống nhìn ngắm phong cảnh đường phố ở phía xa xăm, dường như đang có chút gì đó mất hồn.
Ly rượu vang đặt trên bàn trà cũng đã để từ rất lâu rồi mà vẫn chưa hề được động đến. Điếu thuốc đang kẹp trên ngón tay cũng đã cháy được một nửa, thế nhưng cô mới chỉ hút có một hơi. Đôi môi đỏ mọng nhẹ nhàng hé mở, rồi từ từ thở ra một làn khói trắng mờ ảo.
Màn hình điện thoại được đặt ở ngay bên cạnh bỗng nhiên sáng lên, sau đó liền nghe thấy tiếng chuông reo inh ỏi.
Ninh Tuyết bấm nhận cuộc gọi, người ở đầu dây bên kia liền hỏi: "Chị ơi, mấy người đó không có ai khiến chị thấy ưng ý hay sao?"
Ninh Tuyết đáp: "Ừ."
Đơn Vũ Tình tỏ ra có chút bất đắc dĩ lên tiếng: "Chị đang làm cái gì vậy chứ? Tìm một người mẫu mà còn khó hơn cả việc tìm bạn đời nữa là sao?"
Ninh Tuyết lười biếng tựa người vào chiếc ghế sofa rồi hỏi: "Vậy sao?"
"Vậy cho nên chị vẫn phải tin vào khả năng làm việc của em. Lần này em tìm được một người đảm bảo sẽ khiến chị hài lòng."
Ninh Tuyết không hề động lòng mà chỉ đáp lại vài chữ gỏn lọn: "Lần nào em cũng đều nói như vậy cả."
"Thật đấy mà. Người này cả ngoại hình lẫn dáng vóc đều hơn hẳn mấy người trước kia. Điều quan trọng nhất là em cảm thấy anh ta hoàn toàn có thể đáp ứng được yêu cầu đặc biệt của chị..."
Thật ra thì Đơn Vũ Tình cũng không hề hiểu rõ được tình trạng bế tắc của một người làm công việc sáng tác như Ninh Tuyết. Lúc mà có cảm hứng thì việc sáng tác cứ như là một sự bùng nổ vậy. Chỉ cần vừa đặt bút xuống là có thể thành tranh, chất lượng lại còn rất cao, vả lại còn có cả linh khí nữa.
Thế nhưng một khi đã rơi vào giai đoạn bế tắc thì cảm hứng cũng sẽ cạn kiệt, tình cảm cũng trở nên nhạt nhẽo, chẳng thể nào vẽ được bất cứ thứ gì, mà chỉ có thể sản xuất ra toàn là giấy vụn mà thôi.
Tình trạng này cũng đã kéo dài hơn một năm nay rồi, và cũng đều đã dùng đủ các loại phương pháp cả rồi. Nào là xem phim, đọc cổ thư, rồi đi bar, nhảy bungee, thế nhưng cũng chẳng hề có chút tác dụng nào cả. Ninh Tuyết sau khi đã nghĩ đi nghĩ lại thì vẫn cứ phải quay lại với việc vẽ tranh. Cô cảm thấy kỹ thuật của mình thì cũng đã đủ rồi, cái mà cô đang thiếu chính là cảm hứng để sáng tác.
Một cách để có thể kích thích được cảm hứng sáng tác, đó chính là quay trở lại với những ham muốn ban đầu của con người. Ví dụ như là vẽ một chàng trai đẹp trai đến cái mức mà người ta chỉ cần nhìn vào thôi là đã muốn được lên giường cùng rồi.
Thế nhưng sở thích của mỗi người thì lại mỗi khác. Mấy người mà Đơn Vũ Tình đã tìm được trước đó đều là kiểu mà cô ấy nghĩ ‘có thể làm được’, nhưng Ninh Tuyết thì lại không nghĩ như vậy.
"Chị à, rốt cuộc thì chị thích kiểu người như thế nào vậy?" Đơn Vũ Tình nói: "Em cảm thấy chị không chỉ là không có cảm hứng để mà sáng tác đâu, mà hình như còn chẳng hề có chút dục vọng nào nữa thì phải."
Ninh Tuyết dập tắt điếu thuốc, rồi nhấp một ngụm rượu, và sau đó mới lên tiếng: "Cúp máy đây."
Đơn Vũ Tình vội vàng nói: "Ê, chờ một chút đã. Em đang ở sân bay đón người đây này. Khoảng một tiếng rưỡi nữa là sẽ đến phòng làm việc của chị nhé."
Ninh Tuyết nhướng mày hỏi: "Lại còn có người đặc biệt chạy từ xa như vậy đến đây chỉ để phỏng vấn cái này hay sao?"
"Ừ, thật sự là rất có thành ý đấy. Hơn nữa, các điều kiện về mọi mặt cũng đều đáp ứng được những yêu cầu rất cao của chị, chỉ là có một chút khuyết điểm thôi..."
Ninh Tuyết hỏi: "Khuyết điểm ư?"
Giọng nói của Đơn Vũ Tình lúc này đã bị xen lẫn bởi những tiếng ồn ào ở xung quanh, và cả những thông báo về chuyến bay đang được phát ra từ loa phóng thanh nữa.
"Ừ, anh ta là một người bị khuyết tật."
Đến hơn bốn giờ chiều, bầu trời bỗng nhiên tối đen như mực, tựa như đã vào buổi chiều tối rồi vậy. Mây đen u ám cứ thế ùn ùn kéo đến rồi tụ lại thành từng đám. Sau mấy tiếng sấm rền vang trầm đục thì mưa lại càng lúc càng lớn hơn.
Những giọt mưa cứ thế gõ liên hồi vào tấm kính cửa sổ để lại những vết nước chằng chịt, loang lổ.
Ninh Tuyết cũng đã ngồi như vậy suốt cả một ngày trời rồi. Cô đã uống cạn cả một chai rượu vang, rồi lại hút hết cả một bao thuốc lá nữa, thế nhưng trên bàn và cả ở dưới đất cũng chỉ có mỗi vài tờ giấy vẽ nguệch ngoạc mà thôi.
Cô thầm nghĩ, tối nay chắc cũng chẳng còn chút tâm trạng nào để mà ăn tối nữa rồi. Vậy thì thôi cũng đừng có mở livestream làm gì nữa.
Ngay lúc cô đang nghĩ vẩn vơ như vậy thì ở ngoài cửa ra vào bỗng nhiên vang lên những tiếng "bíp bíp" của khóa mật mã.
"Cạch..." Cánh cửa nhanh chóng được mở ra.
Ninh Tuyết ngẩng đầu lên nhìn. Đầu tiên, cô nhìn thấy người đến là Đơn Vũ Tình. Cô ấy có mái tóc đen ngang vai, đôi mắt to tròn đen láy, và khuôn mặt thì tròn trịa tựa như một quả táo trông rất dễ thương.
Sau đó lại có tiếng gì đó như đang chống xuống đất.
Đó là một cây gậy chống toàn thân màu đen. Ở bên cạnh còn được khắc một dãy chữ tiếng Anh màu bạc nữa.
Chẳng lẽ là một người bị tật ở chân hay sao?
Đơn Vũ Tình mở cửa ra, rồi nhích người sang một bên và lên tiếng: "Là chỗ này đây, anh vào đi."
Cây gậy chống cũng đã vượt qua được ngưỡng cửa, và cả một đoạn đất ở phía sau cánh cửa nữa. Người đàn ông kia đáp lại một tiếng rồi cũng bước chân vào.
Đôi giày thể thao của người nọ chạm xuống đất. Phía trên là một chiếc quần màu trắng, rồi đến một chiếc áo len đan màu xanh nhạt phối cùng với màu trắng kem. Phần cổ áo và tay áo còn để lộ ra bên trong là một chiếc áo sơ mi denim màu xanh nữa.
Ngoài ra anh ta còn đeo một chiếc túi đeo chéo màu đen. Toàn thân toát ra một thứ khí chất vô cùng sạch sẽ, lại còn rất văn nhã nữa.
Ninh Tuyết vẫn cứ ngồi yên ở bên cạnh cửa sổ. Phía sau lưng cô là một khung cảnh mưa rơi u ám.
Khi đã nhìn rõ được ngũ quan của người đàn ông kia thì vẻ mặt đầy uể oải của Ninh Tuyết lập tức tan biến đi đâu mất. Hơi thở của cô cũng như bị ngưng lại. Trái tim bất chợt đập mạnh một cái, tựa như tiếng sấm ầm ầm ở ngoài kia vậy.
Là Giang Phùng ư?
Tại sao lại là anh chứ?
Sao anh lại có thể đến đây được cơ chứ?
Đơn Vũ Tình vẫn chưa kịp phát hiện ra được sự khác thường nào cả. Cô ấy còn chưa kịp đặt chiếc túi của mình xuống thì đã vội vàng kéo ra một chiếc ghế, rồi nói: "Anh ngồi xuống đây trước đi.”
Giang Phùng tìm đến được tay vịn của chiếc ghế, rồi cũng thuận thế ngồi xuống.
Anh ta có một đôi mắt rất đẹp. Mí mắt thì lại rất mỏng, nếp gấp cũng rất cạn, còn đuôi mắt thì lại hơi cong lên nữa.
Chỉ có điều là, mắt của anh ta lại không hề nhìn vào bất kỳ một ai cả. Dù cho mí mắt có khẽ cụp xuống đi chăng nữa thì cũng vẫn khiến cho một người quan sát kỹ lưỡng có thể nhận ra được sự khác biệt ở trong đôi mắt của anh ta.
Đơn Vũ Tình nói: "Chị à, người em đưa đến rồi đây này. Chị xem thử xem thế nào?" Nói xong, trong mắt của cô ấy còn như thể là đang lóe lên những ánh sáng chờ đợi sự khẳng định và cả những lời khen ngợi nữa. Rõ ràng là cô ấy cảm thấy rất hài lòng với người mà lần này mình đã tìm được.
Cô ấy chưa từng gặp được một người nào vừa đẹp trai, mà lại vừa có một thứ khí chất đặc biệt đến như vậy, khiến cho người ta chỉ cần nhìn một lần thôi là đã khó có thể nào quên được như người đàn ông này cả.
Biết được anh di chuyển có chút khó khăn, thậm chí cô ấy còn đã chuẩn bị sẵn sàng để đến một thành phố khác để đón người nọ nữa. Thế nhưng thật đáng tiếc là người đàn ông lại không đồng ý.
Một lúc lâu sau Ninh Tuyết vẫn không hề nói gì cả.
Cuối cùng Đơn Vũ Tình cũng đã phát hiện ra được sự khác thường của cô rồi.
"Chị à..."
Ninh Tuyết nói: "Trước tiên em cứ đi rót cho người ta một ly nước đi đã." Cô cố tình hạ thấp giọng của mình xuống một chút, và trong giọng điệu còn mang theo một chút âm sắc có phần trung tính.
Đơn Vũ Tình liền đi vào trong căn bếp nhỏ, rồi rót hai ly nước ấm đem ra. Cô ấy đưa một ly cho Giang Phùng.
Giang Phùng nhận lấy ly nước rồi mỉm cười nói: "Cảm ơn."
Giọng nói của anh cũng giống như là khí chất của anh vậy, vừa trong trẻo lại vừa thanh khiết.
Cho dù có nhìn thế nào thì cũng không hề giống như là người sẽ làm cái việc này, Đơn Vũ Tình thầm nghĩ như vậy, rồi đưa ly nước còn lại cho Ninh Tuyết, sau đó lại lên tiếng hỏi: "Chị ơi, giọng của chị bị sao vậy?"
Ninh Tuyết nhận lấy ly nước nhưng lại không hề uống và giải thích một cách hời hợt: "Vừa hút thuốc nhiều quá thôi."
Lúc này cô mới nhận ra được rằng mùi khói thuốc ở trong phòng hình như có chút gì đó hơi nồng. Đối với một người đã bị mất đi một giác quan vô cùng quan trọng thì các giác quan khác chắc chắn sẽ trở nên nhạy bén hơn rất nhiều. Thế nhưng khi người đàn ông vừa vào phòng và ngửi thấy mùi khói thuốc, anh ta vẫn chưa hề nhíu mày lấy một lần.
Ninh Tuyết ho khan một tiếng, rồi đứng dậy kéo cửa sổ ở phía sau mình ra.
Một làn gió mát lập tức thổi vào khiến cho tâm trạng của cô cũng đã dịu đi rất nhiều.
"Thật sự xin lỗi." Ninh Tuyết nói.
Giọng nói của cô dường như cũng muốn hòa vào làm một với tiếng mưa đang rơi ở bên ngoài vậy, vừa nhẹ nhàng lại vừa có chút gì đó lạnh lẽo.
Đơn Vũ Tình thầm thở dài một hơi. Nhìn cái thái độ này thì chắc là lại không được rồi. Nếu như đến cả người đàn ông này cũng không được nữa thì cô ấy thật sự không biết phải đi tìm một người như thế nào nữa đây.
Giang Phùng khẽ lắc đầu, ý muốn biểu thị rằng không sao cả.
Ninh Tuyết lại ngồi xuống chiếc ghế sofa rồi chống cằm lẳng lặng quan sát anh.
Căn phòng bỗng nhiên trở nên vô cùng yên tĩnh. Tiếng mưa gió ở bên ngoài cũng vì thế mà trở nên rõ ràng hơn rất nhiều.
Không biết đã trôi qua bao lâu, Ninh Tuyết đột nhiên lên tiếng hỏi: "Anh có biết chúng tôi tìm anh đến đây là để làm gì không?"
Giang Phùng nói: "Cô cần một người mẫu để vẽ tranh."
"Không chỉ đơn giản là một người mẫu đâu."
"Tôi biết."
"Vậy anh có đồng ý không?"
"Ừ."
Ninh Tuyết không hề có chút cảm xúc nào nói: "Vậy thì chúng ta bắt đầu thôi."
Đơn Vũ Tình vẫn chưa kịp phản ứng lại: "Hả?"
"Được." Người đàn ông kia đáp xong thì liền đặt cây gậy chống và chiếc túi xách của mình sang một bên.
Sau đó anh tháo chiếc nút tay áo màu bạc đang cài ở trên cổ tay ra, rồi lại mở thêm hai chiếc nút ở trên cổ áo nữa để lộ ra phần xương đòn trắng trẻo của mình.
Tiếp đến anh chéo hai tay lại, rồi nắm lấy vạt áo từ từ kéo lên. Cả chiếc áo cũng đã được cởi ra.
Đó là một làn da trắng nõn hiếm khi nào được thấy ánh sáng mặt trời. Cơ bắp thì cũng không quá rõ ràng, thế nhưng cũng vừa đủ để có thể tạo nên những đường nét vô cùng gọn gàng, lại còn rất sắc sảo nữa.
Trên người của anh không hề có bất kỳ một hình xăm nào cả. Món trang sức duy nhất chính là một sợi dây đỏ rất mảnh đang được đeo ở trên cổ tay, trên đó còn treo một chiếc charm có hình cỏ bốn lá nữa.
Có thể thấy rằng chiếc vòng tay này cũng đã được đeo từ rất lâu rồi. Sợi dây đỏ cũng đã chuyển sang một màu đỏ sẫm, và các cạnh của chiếc charm cũng đã bị mòn đi rất nhiều. ( truyện trên app T•Y•T )
Ánh mắt của Ninh Tuyết dừng lại ở chiếc vòng này một lúc lâu, rồi cũng không hề ngắt lời. Người đàn ông kia lại tiếp tục đưa tay xuống và cởi cả thắt lưng ra nữa.
Đơn Vũ Tình liếc nhìn người đàn ông kia vài lần rồi lại nhanh chóng đưa mắt dời đi chỗ khác. Sau đó, cô ấy lại nhìn lại một lần nữa. Ánh mắt cứ thế luẩn quẩn mãi, như thể là đang muốn nhìn, thế nhưng lại có chút gì đó hơi ngại ngùng.
Ồ, đây là đang kiểm hàng ngay tại chỗ hay sao? Đơn Vũ Tình thầm nghĩ như vậy. Mấy người trước đây đều không hề đạt yêu cầu, cho nên cũng chưa hề đến được cái bước này. Ninh Tuyết đã trực tiếp trả tiền xe cho người ta rồi để bọn họ về luôn.
Khi người đàn ông kia vừa mới rút thắt lưng ra thì Ninh Tuyết bỗng nhiên như bừng tỉnh lại. Cô vô thức lên tiếng: "Được rồi, Giang Phùng."
Giang Phùng đột nhiên dừng lại. Anh chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt cũng hướng về phía cô. Nếu như anh mà có thể nhìn thấy được, thì ánh mắt của anh lúc này hẳn là sẽ khóa chặt lấy đối phương mất rồi.
Đơn Vũ Tình nhìn Ninh Tuyết, biểu cảm của cô ấy có chút gì đó ngập ngừng, và cũng lại có chút bối rối nữa, như thể đang muốn nói rằng "Bộ em có nói với chị tên của anh ta rồi hay sao?"
Mấy người mẫu trước đây Đơn Vũ Tình cũng có nói tên với cô, thế nhưng Ninh Tuyết lại lười nhớ, cho nên về sau Đơn Vũ Tình cũng không nhắc đến nữa.
Lúc này Ninh Tuyết cũng đã nhận ra được mình vừa mới nói gì rồi. Cô khẽ cắn môi dưới của mình, rồi nói: "Trời lạnh rồi, anh cứ mặc áo vào đi."
Trong cơn ngỡ ngàng, Giang Phùng nhỏ giọng đáp: "Quá giống..."
Ninh Tuyết không hề đáp lời, thế nhưng Đơn Vũ Tình ở bên cạnh lại tò mò hỏi: "Giống cái gì cơ?"
Nhưng anh không hề nói tiếp nữa.
"Yêu cầu của chúng tôi là có thể mặc hoặc là không mặc quần áo. Mỗi tuần thì ít nhất cũng phải đến được hai lần, mỗi lần là ba giờ đồng hồ. Lương theo giờ là 2000 tệ. Về thời gian kéo dài trong bao lâu thì cả hai bên đều có thể chấm dứt hợp tác vào bất cứ lúc nào cũng được." Ninh Tuyết nói: "Vậy anh có yêu cầu gì nữa không?"
Giang Phùng mặc áo vào, rồi lại từ từ chỉnh lại cổ áo và cả nút ở trên tay áo nữa.
Lúc này ở trong lòng Đơn Vũ Tình thì lại đang la hét ầm ĩ. Cuối cùng thì cũng đã bắt đầu bàn đến điều kiện rồi! Có yêu cầu gì thì cứ việc nói ra đi! Giá cả thì cũng có thể thương lượng được mà!
Thực ra thì mức lương theo giờ là 2000 tệ cũng đã cao hơn rất nhiều so với giá ở trên thị trường rồi. Tìm một người mẫu để vẽ tranh thì 800 tệ một giờ cũng đã là cao lắm rồi. Thế nhưng người có thể đáp ứng được những yêu cầu của Ninh Tuyết thì thật sự là rất hiếm.
Giang Phùng im lặng một lúc lâu, rồi chỉ đề xuất ra có một yêu cầu duy nhất mà thôi.
Anh gần như là nói gặng từng chữ một.
"Cô hãy gọi lại tên của tôi thêm một lần nữa đi."