Gió ở bên ngoài lại thổi mạnh hơn làm cho mái tóc của Ninh Tuyết cũng bị rối tung cả lên, đồng thời cũng đã cuốn sạch đi cái mùi khói thuốc đang còn vương vấn ở trong phòng.

Nhiệt độ ở trong phòng cũng đã giảm xuống. Ngón tay của Ninh Tuyết cũng đã trở nên lạnh buốt rồi.

Cái tên mà cô đã từng gọi đến hàng ngàn lần, thế nhưng vào lúc này đây lại không tài nào có thể thốt ra được.

Biết rõ ràng là anh không hề nhìn thấy, thế nhưng khi ánh mắt của cô chạm vào anh, thì trái tim của cô vẫn cứ đập mạnh không thôi.

Sau đó, cô nghe thấy giọng nói của chính mình, gần như là vô cùng lạnh lùng, rồi lại máy móc đọc lên tên của anh: "Là Giang Phùng, đúng không?"

Đó là một giọng nói hoàn toàn xa lạ.

Giang Phùng buông lỏng bàn tay đang nắm chặt của mình ra. Ánh mắt của anh cũng đã trở nên u tối đi rất nhiều rồi.

"Những yêu cầu này tôi đều có thể đồng ý cả. Tôi không hề có thêm bất kỳ yêu cầu gì nữa đâu."

Giọng nói của Ninh Tuyết, do đã hút thuốc quá nhiều, cho nên vừa khàn lại vừa có chút gì đó đau rát: "Vậy anh có cần phải dùng điện thoại để ghi âm lại không? Tôi có thể nói lại thêm một lần nữa."

Vị khách hàng này thật sự rất có tâm, lại còn biết quan tâm đến cả người bị mù nữa.

Thế nhưng người bị mù kia lại lắc đầu và đáp: "Không cần đâu."

Ninh Tuyết lại muốn hút thêm một điếu thuốc nữa: "Anh có thể tin tưởng người lạ một cách dễ dàng đến như vậy hay sao?"

"Cô không phải là người lạ." Anh nói.

Ninh Tuyết hỏi: "Sao anh lại nói như vậy?"

Giang Phùng đáp: "Tôi đã từng xem livestream của cô rồi."

Ninh Tuyết đầu tiên là tỏ ra vô cùng ngạc nhiên, vì cô không ngờ rằng anh đã từng xem livestream của cô. Thế nhưng rất nhanh sau đó, một cơn giận không tên cũng đã lấn át đi hết sự ngạc nhiên này: "Xem livestream thì đã sao chứ? Cách nhau cả một sợi dây mạng như vậy, làm sao mà anh biết được ở bên kia là người hay là ma? Lại còn dám ngồi cả máy bay để đến tận đây nữa. Chẳng lẽ anh không sợ sẽ bị người ta đem đi bán luôn hay sao..."

Cô bất chợt lại nhớ ra một điều gì đó: "Anh đi có một mình thôi à?”

Anh gật đầu, tỏ vẻ mọi chuyện không sao cả.

Ninh Tuyết hít một hơi thật sâu, rồi lại hỏi: "Vậy thì lát nữa anh sẽ về ở đâu?"

Giang Phùng đáp: "Tôi cũng đã đặt trước khách sạn cả rồi."

Ninh Tuyết cảm thấy có chút gì đó khó thở: "Anh..."

Biểu cảm trên mặt của cô lúc này trông rất phức tạp.

Đơn Vũ Tình đứng ở ngay bên cạnh nhìn thấy Ninh Tuyết đã ủ rũ bấy lâu nay cuối cùng cũng đã chịu thể hiện ra một chút cảm xúc sống động rồi. Trong lòng cô ấy cũng cảm thấy có chút gì đó yên tâm hơn. Không ngờ rằng cái việc đi tìm người mẫu nam này lại thực sự có hiệu quả đến như vậy.

Tóm lại là, việc hợp tác cũng đã được quyết định xong xuôi cả rồi. Giang Phùng cũng đã chuẩn bị để rời đi.

Đơn Vũ Tình lại nhiệt tình lên tiếng: "Để tôi đưa anh về khách sạn nhé."

Giang Phùng cầm cây gậy chống và chiếc túi xách của mình lên, rồi nói: "Cảm ơn cô nhưng tôi thấy không cần đâu."

Đơn Vũ Tình không hề nghĩ ngợi gì cả và liền nói: "Ồ, anh không cần phải khách sáo với tôi như vậy đâu. Anh không nhìn thấy được, cho nên cũng sẽ không được tiện cho lắm. Dù sao thì tôi cũng đang tiện đường về mà."

Cô ấy không hề có chút ác ý nào cả, chỉ đơn thuần là muốn giúp đỡ anh ta mà thôi.

Thế nhưng những người có khuyết tật thì thường lại rất nhạy cảm với những sự cảm thông và cả những thiện ý của những người xung quanh nữa.

Đặc biệt là đối với những sự mất mát không thể nào có thể phục hồi được.

Đôi khi sự đồng cảm và cả những thiện ý cũng chính là một thứ gánh nặng.

Thế nhưng rõ ràng là Giang Phùng cũng đã quá quen với những cách nhìn và cả những lời nói khác nhau của mọi người rồi. Anh không hề tỏ ra phản cảm chút nào mà chỉ nói: "Tôi có thể tự lo được."

Đơn Vũ Tình vẫn còn muốn nói thêm gì đó nữa, thế nhưng Ninh Tuyết cũng đã kịp thời cắt ngang: "Ừ, vậy thì anh cứ về đi."

"Được."

Khi anh vừa mới bước ra khỏi cửa và đóng cửa lại thì Đơn Vũ Tình lại tỏ ra vô cùng tiếc nuối và lên tiếng: "Chị à, em có thể bỏ ra hai nghìn tệ để vẽ anh ấy trong một giờ được không?"

Mặc dù cô ấy không hề biết vẽ, thế nhưng điều đó cũng không hề ảnh hưởng đến việc cô ấy ngắm người đàn ông đó.

Ninh Tuyết đứng dậy, rồi vỗ nhẹ vào đầu của cô ấy: "Đừng có ở đó suy nghĩ lung tung nữa."

Đứng cũng đã lâu quá rồi, Đơn Vũ Tình cũng cảm thấy có chút gì đó mệt mỏi. Cô ấy ngồi phịch xuống, rồi nói: "Chị đang bảo vệ ‘đồ ăn’ của mình đấy à?"

"Thật ra thì hai người có quen biết nhau hay không vậy?" Cô ấy suy nghĩ một cách kỹ lưỡng, rồi lại cảm thấy hành động của Ninh Tuyết từ nãy đến giờ hình như có chút gì đó kỳ lạ.

"Không."

Ninh Tuyết khoác chiếc áo ngoài của mình vào rồi liền đẩy cửa đi ra ngoài.

"Chị đi đâu vậy?" Đơn Vũ Tình vươn cổ ra hỏi.

"Đi mua thuốc lá."

Mưa ở bên ngoài dường như cũng đã ngớt đi nhiều rồi. Những hạt mưa lác đác cũng đang bị gió thổi cho nghiêng ngả cả đi.

Giang Phùng đang đứng ở ngay bên đường, rồi dùng giọng nói ở trong điện thoại để mà gọi xe. Giọng nữ máy móc cũng đã báo số xe cho anh rồi. Anh liền liên lạc với tài xế, rồi nói về những đặc điểm trang phục của mình, sau đó lại nói: "Tôi không nhìn thấy được. Làm ơn khi nào xe đến thì hãy bấm còi hai lần để cho tôi biết nhé."

Tài xế nghe xong thì cũng đã vui vẻ đồng ý.

Anh lên xe một cách rất thuận lợi, rồi ngồi vào hàng ghế phía sau.

Có lẽ là để không phải chạm vào nỗi đau của người khác, cho nên người tài xế cũng chỉ nhìn mặt của anh qua chiếc gương chiếu hậu mà thôi, rồi cũng không hề hỏi thêm bất cứ điều gì nữa, mà chỉ lặng lẽ lái xe.

Khung cảnh ở bên ngoài cứ thế mà bị lùi lại dần. Trừ khi là đã rất quen thuộc với tuyến đường rồi, nếu không thì người ngồi ở trên xe thường sẽ rất thích nhìn ra ngoài cửa sổ, đặc biệt là đối với những người lần đầu tiên mới đến một nơi nào đó mới lạ.

Thế nhưng Giang Phùng lại không hề nhìn thấy được, vậy nên việc nhìn ra ngoài cửa sổ cũng chẳng hề có chút ý nghĩa gì đối với anh cả. Anh chỉ đặt hai tay của mình lên trên đầu gối, rồi lại cúi đầu xuống.

Có một chiếc xe nhỏ màu đỏ cũng đang lén lút bám đuôi theo chiếc xe này với khoảng cách không quá gần và cũng không quá xa.

Khi chiếc xe taxi vừa mới dừng lại ở trước cửa khách sạn thì chiếc xe nhỏ màu đỏ kia cũng đã dừng lại ở một chỗ cách đó không xa rồi.

Người đàn ông kia bước xuống xe. Anh vừa dùng cây gậy của mình để dò đường, lại vừa để cho điện thoại nhắc nhở đường đi nữa. Cứ thế từng bước một, anh chậm rãi tiến về phía cửa khách sạn.

Ninh Tuyết cứ thế nhìn chằm chằm vào bóng lưng của anh.

Anh rất cao, lại còn hơi gầy nữa. Gió mát cũng đã làm cho mái tóc và cả vạt áo của anh cứ thế tung bay.

Cái màu xanh nhạt và cả màu trắng sữa ở trên chiếc áo của anh dường như cũng đã trở thành một điểm sáng duy nhất ở trong khung cảnh đầy u ám này.

Khi người đàn ông kia đã vào được trong khách sạn một cách an toàn rồi thì chiếc xe nhỏ màu đỏ kia mới từ từ rời đi.

Một người bị mù khi ra ngoài thì sẽ gặp phải rất nhiều khó khăn.

Dù cho đã đến được khách sạn rồi thì Giang Phùng vẫn phải cần đến nhân viên lễ tân dẫn đến đúng số phòng của mình.

Anh thầm ghi nhớ lại vị trí của các nút bấm ở trong thang máy, rồi cả số bước chân từ cửa thang máy cho đến cửa phòng của mình nữa.

Giang Phùng cầm lấy chiếc thẻ phòng rồi nói: "Cảm ơn rất nhiều."

Nhân viên lễ tân liền nói: "Không có gì đâu ạ. Nếu như anh còn cần giúp đỡ thêm bất cứ điều gì nữa thì cứ liên hệ với chúng tôi nhé."

Vì đối phương không hề nhìn thấy được, cho nên cô ấy cũng không cần phải che giấu đi cái biểu cảm đầy tiếc nuối của chính mình.

Một người đẹp đến như vậy mà lại bị mù rồi. Đôi mắt mù lòa kia, vậy mà lại còn đẹp đến như thế này nữa chứ.

Thật là đáng tiếc quá đi.

Giang Phùng quẹt thẻ để vào phòng. Trước tiên, anh chậm rãi đi một vòng ở trong phòng để có thể nắm rõ được bố cục tổng thể, cuối cùng thì anh mới chịu ngồi xuống giường để mà nghỉ ngơi.

Đến một nơi hoàn toàn xa lạ, cơ thể cũng đã có những phản ứng vô cùng cẩn trọng. 

Giờ đây thì anh mới có thể thở phào nhẹ nhõm được một chút.

Lúc này chuông điện thoại lại đột nhiên vang lên. Giọng nữ máy móc lại đọc lên một dãy số hoàn toàn xa lạ.

Giang Phùng cũng đã đoán được là ai đang gọi đến rồi. Thậm chí anh còn có thể đoán được cả những phản ứng của đối phương khi mà anh bấm nhận cuộc gọi này nữa.

Cao Kính Phi đầu tiên là tỏ ra vô cùng ngạc nhiên: "Ồ, kết nối được rồi sao?"

Giang Phùng vẫn cứ im lặng mà không hề nói gì cả.

"Đổi số để gọi thì lại có thể kết nối được..." Cao Kính Phi lúc này cũng đã nhận ra được vấn đề rồi: "Cậu đã chặn số của tôi rồi à? Bây giờ cậu đang ở đâu hả?"

Giang Phùng trả lời một cách rất thật thà: "Thành phố Diên Lâm."

"Sao cậu lại có thể chạy đến một nơi xa đến như thế được chứ!" Cao Kính Phi liền nghĩ ngay đến chuyện gì đó: "Cậu đi tìm cái cô Lâm Tục gì đó rồi phải không?"

"Ừ."

Cao Kính Phi không thể nào nhịn được nữa mà phải chửi thề một tiếng: "Mẹ kiếp! Cậu thực sự muốn đi làm người mẫu cho cô ta hả?

Giang Phùng đã từng nghe qua buổi livestream đó rồi, vậy nên Cao Kính Phi cũng biết rõ được chuyện này.

"Ừ."

Cao Kính Phi một tay thì cầm điện thoại, còn một tay thì lại chống ở bên hông, rồi cứ thế đi đi lại lại vài bước, cố gắng kìm nén lại cơn tức giận đang dâng lên ở trong lòng.

"Cậu nói thử xem, rốt cuộc thì cô ta đã trả cho cậu cái gì mà lại đáng để cho cậu phải làm đến như vậy cơ chứ?"

Giang Phùng đáp: "Hai nghìn."

"Hai nghìn một phút à?"

Giang Phùng lại chỉnh lại: "Là hai nghìn một giờ."

"......"

Cao Kính Phi nghiến răng nói: "Cậu đang đi xin ăn đấy à?"

Không cần phải nói đến việc nhà Giang Phùng giàu đến mức nào, chỉ riêng cái việc anh có thể thay được một đôi mắt giả có giá đến hàng chục, thậm chí là hàng trăm triệu, và cả những việc mà anh đang làm nữa, thì mức lương theo giờ thấp nhất cũng đã gần đến cả chục nghìn rồi.

Giang Phùng không muốn nói nữa, anh định bụng sẽ cúp điện thoại luôn.

Cao Kính Phi liền nói: "Mắt của cậu có cảm thấy khó chịu gì không?"

"Không."

"Dụng cụ để tháo mắt này, rồi dung dịch vệ sinh, dung dịch bảo dưỡng, dung dịch khử trùng nữa, còn cả miếng bông nữa chứ, cậu có mang theo hết không đấy?"

"Có mang theo."

"Vậy thì được rồi. Gửi địa chỉ cho tôi đi, tôi sẽ mua vé máy bay đến đó với cậu."

"Ừ."

Giang Phùng để cây gậy chống và chiếc túi xách của mình sang một bên, rồi nằm ngửa ra trên chiếc giường vừa lạnh lẽo lại vừa gọn gàng: "Đừng có nói cho ông nội biết đấy."

"Haha…." Cao Kính Phi vừa mới nghe đến chuyện này thì lại nổi giận đùng đùng: "Lá gan của cậu đúng là lớn thật đấy! Bướng bỉnh hết chỗ nói! Cậu có thể trốn được tôi, rồi giấu được tất cả mọi người, lại còn bất chấp cả nguy hiểm mà chạy đến một nơi xa xôi đến như vậy nữa, vậy mà lại còn muốn ông cụ không hề biết gì hay sao hả?"

Một người bị mù khi đi lại thì vốn dĩ cũng đã tiềm ẩn rất nhiều rủi ro và cả những nguy cơ không thể nào lường trước được rồi. Đằng này lại còn một mình đến một thành phố hoàn toàn xa lạ nữa thì lại càng làm cho những rủi ro đó tăng lên đến vô hạn.

Giang Phùng nhắm mắt lại, rồi khẽ thở dài một hơi.

Căn phòng này quá lớn, trông vừa rộng rãi lại vừa vô cùng yên tĩnh. Ngay cả cái tiếng thở này của anh dường như cũng có chút gì đó đầy áp lực.

Cao Kính Phi lại nghiến răng nói tiếp.

"Giang Phùng ơi, cậu thật sự đã điên rồi đấy."

"Chỉ vì một người livestream có chút gì đó giống với người đó mà cậu đã làm đến cái mức này rồi."

"Nếu như có một ngày nào đó cậu thật sự gặp được Ninh Tuyết thì cậu sẽ định làm gì đây hả?"

Mu bàn tay của anh đang đè lên trên xương lông mày. Giang Phùng cảm thấy mắt của mình hình như đang hơi nhói đau một chút.

Đau đến cái mức… khiến cho giọng nói của anh cũng trĩu nặng một nỗi tuyệt vọng.

"Thế nhưng đã biết bao nhiêu năm trôi qua rồi, ai có thể nói cho tôi biết được đây."

"Rốt cuộc thì tôi nên làm gì đây chứ..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play