Mười tám năm về trước, tại thành phố Hải Hữu.

Mùa hè năm đó vô cùng nóng bức. Mặt đất bị ánh sáng mặt trời chiếu vào cũng trở nên vô cùng chói mắt. Hơi nóng cứ thế làm cho mồ hôi tuôn ra không ngừng. Cành lá ở trên cây cũng đã héo rũ cả đi rồi.

Ninh Tuyết năm đó mới chỉ có tám tuổi, cô lại một lần nữa lau đi những giọt mồ hôi đang chảy ở trên cổ của mình, rồi ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông kia và nói: "Cha ơi, còn xa nữa không ạ?"

"Sắp đến rồi con." Ninh Lương Khánh xoa nhẹ lên trán của cô rồi nói: "Tiểu Tuyết của chúng ta có mệt không nào? Có muốn cha cõng không?"

Ninh Tuyết lắc đầu rồi nói: "Không cần đâu ạ. Con là một đứa trẻ lớn rồi mà."

Cô tất nhiên là rất muốn được cha cõng. Thế nhưng cô cũng biết rằng trong khoảng thời gian này cha của cô cũng đang rất mệt mỏi.

Cô không hề hiểu được ý nghĩa của cái việc đi xin việc là gì cả nên chỉ có thể hỏi: "Cha ơi, tại sao cha lại phải đổi chỗ làm tài xế nữa vậy ạ?"

Cô nghĩ rằng tất cả những người làm tài xế thì đều là đi lái xe cho người khác cả, cũng đều giống như nhau cả thôi. Tại sao lại cứ phải chạy đến một nơi xa xôi đến như vậy cơ chứ? Sau khi đã xuống xe buýt rồi lại còn phải đi bộ thêm một quãng đường rất xa nữa. Chân của cô lúc này cũng đã rất mỏi rồi.

Có lẽ là vì cô nói với một giọng điệu có chút gì đó yếu ớt, thêm vào đó nữa là Ninh Lương Khánh lúc này cũng đang mãi suy nghĩ vẩn vơ, cho nên ông ấy đã không trả lời câu hỏi của cô.

Cuối cùng thì cũng đã đến nơi rồi. Từ phía xa xa đã có thể nhìn thấy được một cánh đồng hoa rất lớn đang được bao quanh bởi một hàng rào làm bằng sắt màu đen. Đây cũng chỉ mới là khu vườn ở phía trước mà thôi.

Sau khi đã nói với người bảo vệ về mục đích đến đây của mình, Ninh Lương Khánh liền xuất trình ra tin nhắn thông báo về buổi phỏng vấn. Người bảo vệ kia cũng đã gọi điện thoại cho người quản lý, sau khi đã xác nhận thông tin là chính xác cả rồi thì mới chịu cho hai cha con bọn họ vào.

Ninh Tuyết vốn dĩ đang bị nắng làm cho mệt mỏi lúc này bỗng nhiên lại trở nên hoạt bát hẳn lên. Cô ngẩng đầu lên thích thú đưa mắt nhìn chung quanh.

Nơi này thật sự rất lớn, lại còn có rất nhiều hoa đẹp nữa. Chắc hẳn là còn có cả một tòa lâu đài của công chúa, giống như là cảnh tượng mà cô đã từng thấy ở trong những bộ phim hoạt hình vậy.

Có một cây đa cổ thụ với tán lá vô cùng rộng lớn đã che khuất cả tầm nhìn, tạo ra một cảm giác gì đó thật sâu thẳm. Bóng râm cũng đã bao phủ lấy cả một khoảng không gian làm cho người ta cảm thấy vô cùng yên tĩnh.

Ở phía sau đó là một ngôi nhà cổ rất lớn, trông vừa trang nghiêm lại vừa cổ kính, thậm chí là còn có thể ngửi thấy được cả mùi hương trầm đang thoang thoảng bay trong không khí nữa. Khắp mọi nơi đều có những dấu vết của thời gian.

Ninh Tuyết có chút gì đó thất vọng. Nhìn như thế này thì có vẻ như không giống với nơi ở của công chúa cho lắm.

Ở ngoài cổng của ngôi nhà cổ đó không chỉ có mỗi cha con nhà họ Ninh, mà còn có cả năm sáu người khác cũng đang đến đây để phỏng vấn xin làm tài xế riêng nữa.

Những người này, có người thì cao, người thì lại thấp, có người thì béo, người thì lại gầy. Tuổi tác trung bình của bọn họ cũng đều vào khoảng ba mươi mấy tuổi cả rồi. Họ đều đang mặc những bộ vest trông rất trang trọng và nghiêm túc. Ninh Lương Khánh cũng không hề ngoại lệ. Ông ấy cũng đã lấy ra bộ vest mà đã lâu lắm rồi mình không hề mặc đến, rồi lại ủi đi ủi lại rất nhiều lần. Các nếp áo và cả cổ tay áo cũng đều đã được là cho phẳng phiu cả rồi.

Những người này cứ thế mà nhìn nhau một cách dò xét. Vì đều là đối thủ cạnh tranh với nhau cả, cho nên ánh mắt của bọn họ cũng mang theo một sự cảnh giác nhất định.

Không một ai chủ động mở lời nói chuyện gì với nhau cả.

Theo lý mà nói thì cũng chỉ là đi phỏng vấn cho một vị trí tài xế mà thôi, cớ sao lại phải làm đến cái mức này cơ chứ.

Thế nhưng nhà họ Giang thì lại hoàn toàn khác.

Nhà họ đã đưa ra một mức lương cao gấp gần mười lần so với giá ở trên thị trường.

Ngay cả  những chiếc xe được dùng để thử lái trong buổi phỏng vấn thì cũng đều là những chiếc xe có giá từ ba triệu trở lên cả.

Tất nhiên là, những yêu cầu đi theo cũng sẽ rất cao, tương đương với cái mức đãi ngộ đó.

Trước đó cũng đã có rất nhiều nhóm người đến đây để phỏng vấn rồi. Thế nhưng không một ai có thể vượt qua được cả, nên cũng chẳng hề có người mới nào cả. Tất cả đều là những tài xế đã có kinh nghiệm lái xe từ năm năm trở lên.

Lúc này, người quản gia cũng đã đi ra, rồi nói: "Rất cảm ơn tất cả mọi người đã bớt chút thời gian quý báu của mình để đến đây phỏng vấn. Đó chính là một niềm vinh dự rất lớn của nhà họ Giang chúng tôi. Xin mời tất cả mọi người hãy chuẩn bị tinh thần để bắt đầu phỏng vấn, rồi đi theo tôi ra phía sân sau nhé."

Sau khi người quản gia nói xong liền chủ động đi trước dẫn đường mọi người đi ra phía sân sau.

Ninh Lương Khánh lúc này rõ ràng là đã căng thẳng hơn rất nhiều rồi. Công việc này, và cả cái mức lương này nữa, đối với ông ấy mà nói thì thật sự là rất quan trọng.
Ông ấy cứ liên tục tháo cúc ở trên tay áo ra rồi chốc lát lại cài vào.

Sau khi đi được chừng hai bước thì ông ấy mới sực nhớ ra rằng Ninh Tuyết vẫn còn đang đứng ở đó.

Ninh Lương Khánh ngồi xuống, rồi nói với cô: "Bây giờ cha phải đi làm một việc rất quan trọng. Con cứ ở đây đợi cha nhé. Đừng có chạy lung tung đấy, có biết chưa?"

Ninh Tuyết nhìn thấy vẻ mặt vô cùng nghiêm túc của cha mình thì liền ngoan ngoãn gật đầu, rồi nói: "Vậy thì cha cứ đi nhanh đi ạ. Con sẽ ngoan ngoãn ngồi đây đợi cha."

"Ngoan lắm." Ninh Lương Khánh xoa đầu của cô, rồi nói: "Lát nữa khi về cha sẽ mua kem cho con ăn nhé."

Ninh Lương Khánh đi rồi, Ninh Tuyết cũng chỉ đứng yên được có mười phút thôi là đã không thể nào chịu nổi nữa rồi.

Một đứa trẻ ở độ tuổi này thì thường rất ham chơi, và lại còn dễ quên nữa. Khả năng tập trung và cả khả năng tự kiểm soát cũng không hề mạnh mẽ cho lắm.

Ninh Tuyết nhanh chóng chuyển vị trí của mình, rồi ngồi xuống ở ngay bên cạnh một bụi hoa. Cô cứ chọc cái này, rồi lại sờ cái kia. Cô còn nhìn thấy ở trên đám cỏ kia có rất nhiều cây cỏ ba lá nữa. Nghe người ta nói rằng nếu như có thể tìm được một cây cỏ có bốn lá thì đó sẽ được gọi là cỏ may mắn đấy.

Cô chợt nảy ra một ý tưởng. Nếu như mình có thể tìm được một cây cỏ may mắn rồi đưa cho cha thì chắc chắn cha sẽ có thể trở thành tài xế ở đây được.

Vì đã có suy nghĩ như vậy nên sau đó cô liền hăng hái đi tìm kiếm khắp nơi.

Thế nhưng tìm mãi cho đến khi mồ hôi đã chảy ra dính đầy người, rồi lại còn bị nắng làm cho chóng cả mặt nữa, mà vẫn không hề tìm thấy được.

Khi cô đang thất vọng rồi chợt ngẩng đầu lên thì mới phát hiện ra rằng cảnh vật ở trước mắt mình lúc này đã hoàn toàn khác hẳn rồi. Cô cũng không biết mình đã đi lạc vào chỗ nào nữa.

Sau khi đã phủi cho sạch hết đất ở trên tay đi, Ninh Tuyết liền tháo sợi dây buộc tóc của mình ra, rồi lại chỉnh lại mái tóc đã bị những cành hoa làm cho rối tung cả lên.

Vì mẹ của cô đang bị bệnh, cho nên cũng đã lâu lắm rồi không có ai tết cho cô một mái tóc thật đẹp cả, vì thế nên cô phải tự buộc, nên lúc nào cũng bị lệch lạc cả đi.

"Ai đó!" Một giọng nam còn rất trẻ con bỗng nhiên vang lên.

Có vẻ như là vừa mới khóc xong cho nên giọng nói nghe có chút gì đó mềm mại.

Ninh Tuyết liền đứng dậy từ bên cạnh bụi hoa rồi đưa mắt nhìn về phía vừa phát ra tiếng nói đó.

Cách đó không xa có một cây cổ thụ. Ở dưới gốc cây có một cậu bé trạc tuổi của cô đang ngồi co ro ở đó.

Dáng vẻ của cậu bé đó trông có vẻ gì đó hơi lếch thếch. Đầu gối thì bị trầy xước cả đi, khuỷu tay thì lại bị bầm tím nữa, và quần áo cũng có chút gì đó hơi bẩn.

Phản ứng đầu tiên của Ninh Tuyết đó là đã có bạn để cùng chơi rồi. Cô nhoẻn miệng cười một cái, rồi lập tức chạy về phía của cậu bé kia, thế nhưng cô lại nghe thấy cậu bé đó lên tiếng với một giọng điệu rất gắt gỏng: "Tránh ra mau!"

Ninh Tuyết dừng bước chân của mình lại trong khoảng chừng ba, bốn giây gì đó, rồi lại dậm chân một cách thật mạnh, sau đó liền bước nhanh đến ngay bên cạnh của cậu bé kia, rồi cũng ngồi xổm xuống.

Nếu như cậu bé đó mà chịu nói chuyện một cách tử tế thì có lẽ Ninh Tuyết đã quay lại con đường cũ rồi. Thế nhưng cô lại thuộc cái kiểu "cậu mà muốn hung dữ với tôi hả, thì tôi đây sẽ khiến cho cậu phải tức điên lên cho mà xem". Cậu muốn tôi đi ư, thì tôi lại càng không đi đấy. Chẳng lẽ đây là nhà của cậu hay sao mà cậu lại dám bảo người khác phải đi chứ hả?

Cậu bé kia có lẽ cũng không hề ngờ rằng cô lại dám làm như thế. Mũi của cậu vẫn còn đang đỏ hoe cả lên. Bây giờ thì đến cả mắt cũng càng lúc càng đỏ hơn nữa rồi. Cậu hoàn toàn đã mất đi cái vẻ hung dữ lúc ban nãy rồi. Cậu chỉ biết tựa lưng vào chiếc gối, trông dáng vẻ có hơi tủi thân.

Ninh Tuyết lại bỗng nhiên cảm thấy như thể là mình đang đi bắt nạt người khác vậy. Cô thầm suy nghĩ một lúc, rồi quyết định sẽ làm hòa và nói chuyện với cậu một chút. Cô cũng chẳng biết phải làm gì để mà giết thời gian nữa, vì cha của cô cũng đã vào trong đó quá lâu rồi.

"Cậu tên là gì vậy? Sao cậu lại ở đây thế?" Ninh Tuyết hỏi một cách rất thân thiện.

Nhưng cậu bé không hề đáp lại.

Ninh Tuyết vẫn kiên trì hỏi: "Cha của cậu cũng đến đây để xin làm tài xế hay sao?"

Cậu bé vẫn cứ không chịu trả lời.

Ninh Tuyết thầm nghĩ ở trong bụng, sao mà cậu ta lại có thể khó chịu đến như thế được nhỉ.

Hỏi đến tận hai câu rồi mà vẫn không hề được trả lời lấy một tiếng. Ninh Tuyết lúc này cũng đã mất hết cả kiên nhẫn rồi, thế là cô lại tiếp tục hành trình đi tìm cỏ bốn lá của mình.

Ở quanh gốc cây này có rất nhiều cỏ ba lá. Ninh Tuyết đi một vòng để tìm kiếm, vừa đúng lúc lại đối diện với cậu bé kia.

"Tại sao mắt trái của cậu lại bị dán một miếng băng trắng thế?" Ninh Tuyết thấy mắt phải của cậu ta cũng rất kỳ lạ. Sao mà cứ quay qua quay lại mãi mà lại không hề nhìn thấy cô được nhỉ.

Cậu bé kia, không biết là do đang cảm thấy khó chịu, hay là vì một lý do nào khác nữa, mà lại cứ giấu mặt của mình vào trong cánh tay và cả đầu gối nữa. Đôi vai gầy yếu của cậu cũng đang khẽ run lên nhè nhẹ.

Ninh Tuyết thầm nghĩ cậu ta thật là kỳ lạ quá đi. Nếu như cậu ta không muốn cô ở đây, thì tại sao lại không tự mình đi chỗ khác cơ chứ?

Tuy nhiên, cô cũng đã nhanh chóng trở nên vui vẻ trở lại.

"À, tôi tìm thấy được rồi!"

Ninh Tuyết nhổ lên một cây cỏ nhỏ mà cô đã phải rất khó khăn mới có thể tìm thấy được. Cô xác nhận lại một lần nữa rằng nó đúng là có bốn chiếc lá.

Cô cầm nó ở trong tay, rồi lại nhẹ nhàng xoay nó một cái. Những chiếc lá cứ thế mà quay tròn, tựa như là một chiếc chong chóng vậy.

Giờ thì lại phải tiếp tục chờ đợi nữa rồi.

Sau khi đã hoàn thành được mục tiêu của mình rồi thì Ninh Tuyết lại càng cảm thấy buồn chán hơn nữa. Cậu bé đang ngồi ở ngay bên cạnh thì lại chẳng hề thích nói chuyện gì cả. Cô thở dài một hơi, rồi lại liếc nhìn cậu bé kia một cái. Cô chú ý thấy cậu ta hình như rất dễ bị muỗi đốt thì phải. Mấy cái vết đỏ cũng đã nổi hết cả lên trên làn da trắng nõn của cậu rồi.

Ninh Tuyết lấy ra một chai nước hoa nhỏ từ trong chiếc ba lô của mình.

"Xịt..."

Cậu bé kia thoáng giật mình một cái. Cánh tay của cậu ta cũng bỗng nhiên co lại. Toàn thân cậu ta bất giác lùi cả ra phía sau, rồi dựa lưng vào thân cây.

"Cái gì vậy?"

Ninh Tuyết lắc lắc cái chai nhỏ ở ngay trước mặt của cậu, rồi nói: "Cậu có nhìn thấy con vịt vàng nhỏ này không? Mẹ của tôi đã đổ nước hoa vào trong cái chai nhỏ này rồi đấy. Chỉ cần tôi nhấn vào đầu của con vịt thôi thì nước hoa sẽ được phun ra từ trong mỏ của nó. Xịt nước hoa rồi thì sẽ không còn bị muỗi cắn nữa đâu."

Mùi nước hoa dành cho trẻ em rất nhẹ nhàng và cũng đã nhanh chóng lan tỏa ra khắp nơi rồi.

Nhưng cậu ta lại vẫn không hề nói gì cả.

Ninh Tuyết vẫn quyết không chịu thua, cô lại hỏi thêm một lần nữa với một giọng điệu đầy mong đợi: "Cậu có thấy không nào? Nó rất là dễ thương, có phải không?"

Từ đầu đến cuối cậu bé kia vẫn không hề ngẩng đầu lên lấy một lần.

Ninh Tuyết cảm thấy cậu ta thật là buồn chán quá đi, vậy nên cô cũng không muốn nói thêm bất cứ điều gì nữa.

Thời gian cứ thế trôi qua. Ninh Tuyết cũng đã ngồi xổm đến mức tê cả chân rồi, thế nên cô đành phải ngồi xuống đám cỏ. Ở trong lòng cô thì đang thầm thúc giục cha mau ra nhanh để dẫn cô về nhà.

Buổi trưa của mùa hè thật là quá yên tĩnh. Ánh nắng mặt trời thì lại vô cùng chói lọi, cứ thế mà xuyên qua những kẽ lá, rồi lại biến thành những mảng sáng tối xen kẽ nhau.

Tiếng ve sầu thì lại cứ kêu vang vọng mãi không thôi. Gió dường như cũng đã trở nên dịu dàng hơn rất nhiều rồi.

Ninh Tuyết còn chưa kịp cảm thấy buồn ngủ thì đã nghe thấy những tiếng khóc nhỏ, và hình như là còn có chút gì đó nghẹn ngào nữa.

Cô nhận ra rằng cậu bé đang ngồi ở ngay bên cạnh mình đang khóc.

"Sao cậu lại khóc vậy?" Ninh Tuyết ngạc nhiên nhìn cậu bé kia, rồi nói: "Tôi thật sự không hề cố ý dọa cậu đâu!"

Đã nói đến như vậy rồi thế mà cậu bé kia lại càng khóc lớn hơn nữa. Dường như là khi đã bị người khác phát hiện ra rồi thì cậu lại càng vỡ òa ra, rồi lại càng khóc một cách dữ dội hơn nữa.

Ninh Tuyết đã lớn đến như thế này rồi, ngoài việc đã từng đánh cho đứa trẻ khác phải khóc ra, thì cô chưa bao giờ khiến cho một ai đó phải khóc thảm thiết đến mức như thế này cả.

Cô lo lắng đến mức mồ hôi cũng đã túa đầy ra ở trên trán rồi. Cô nhìn bốn chiếc lá cỏ đang cầm ở trong tay, rồi lại không nỡ đưa ra. Cô đưa tay vào trong túi quần của mình thì thấy ở trong đó vẫn còn lại bốn viên sô cô la.

Trời thì lại nóng quá đi mất, lại còn bỏ ở trong túi quần nữa, cho nên dù có lớp bao bì bao bọc thì sôcôla cũng đã bị chảy cả ra rồi.

Ninh Tuyết có chút gì đó thoáng do dự. Thấy cậu bé kia cũng đã khóc đến nỗi không thể nào thở nổi nữa rồi, cô liền đưa một viên sô cô la vào trong tay của cậu ta.

"Đừng có khóc nữa mà. Cho cậu ăn sô cô la có được không?"

Cậu bé kia cuối cùng cũng đã chịu ngẩng đầu lên rồi. Đôi mắt của cậu vẫn còn đang đẫm lệ. Khuôn mặt thì lại đỏ bừng cả lên.

Miếng băng đang được dán ở trên mắt trái của cậu cũng đã bị ướt cả rồi. Ninh Tuyết vừa tò mò, lại vừa muốn gỡ nó ra nữa. Thế nhưng cô vẫn phải kiềm chế lại để không đưa tay làm như vậy.

Ninh Tuyết thở dài một hơi, rồi nói: "Cậu mà cứ khóc như vậy thì người ta sẽ nghĩ rằng tôi đã đánh cậu đấy."

Thế nhưng cậu ta vẫn cứ khóc.

Ninh Tuyết cũng đã hết cách rồi. Cô chỉ còn có một cách duy nhất, đó là cũng khóc thật to theo cậu ta mà thôi.

Cô cố ý khóc to hơn nữa, hơn nữa lại còn thảm hơn nữa cơ.

Khi Ninh Tuyết nghe thấy cậu bé kia đã khóc nhỏ lại rồi thì cô cũng liền dừng khóc luôn.

Có vẻ như cậu bé kia cũng không hề hiểu được tại sao cô lại có thể khóc được đến như vậy nữa. Cậu ngạc nhiên đưa mắt nhìn cô, rồi cũng quên cả việc khóc luôn.

Ninh Tuyết rất giỏi giả vờ khóc. Đó cũng chính là một chiêu cần thiết sau khi đã gây ra rắc rối rồi. Lúc này đây, khuôn mặt của cô cũng không còn một chút gì gọi là buồn bã nữa, cô còn cười toe toét nữa là đằng khác: "Được rồi mà. Đừng có khóc nữa nhé."

Sau khi nói xong câu đó, cô liền dùng bàn tay bẩn của mình lau đi những giọt nước mắt cho cậu. Điều đó cũng đã làm cho cậu trông chẳng khác gì một con mèo hoa cả.

Ngay khi cô đang cười đầy thích thú thì bỗng dưng lại nghe thấy tiếng của cha đang gọi mình từ phía xa xa: "Tiểu Tuyết ơi, Tiểu Tuyết."

"Cha đến để đón tôi rồi. Tôi phải đi đây." Ninh Tuyết nhanh chóng đứng dậy, ngay khi vừa bước đi được hai bước, cô lại quay lại nhìn cậu bé kia, rồi lại đưa cho cậu viên sôcôla còn lại.

"Chúng ta mỗi người hai viên nhé. Đừng có khóc nữa đấy."

Ninh Tuyết cất chai nước hoa nhỏ của mình vào trong chiếc ba lô, rồi lại vui vẻ chạy đi.

Ninh Lương Khánh nhìn thấy con gái của mình đang chạy đến thì liền nói: "Không phải cha đã nói là con cứ ngồi ở đây đợi cha hay sao? Sao con lại chạy đi xa đến như vậy hả?"

Ninh Tuyết giơ cao cây cỏ bốn lá mà mình vừa mới giấu ở sau lưng lên rồi nói: "Con đi tìm cỏ bốn lá cho cha đấy. Nó sẽ mang lại may mắn cho cha!"

Lời nói đầy ngây thơ và cả cái biểu cảm vô cùng chân thành của cô đã khiến cho Ninh Lương Khánh cảm thấy thật ấm lòng. Ông ấy tỏ ra rất vui vẻ rồi nhanh chóng đưa tay nhận lấy cây cỏ bốn lá kia.

"Cảm ơn Tiểu Tuyết của cha nhé." ( app truyện T Y T )
Ông ấy lấy ra một chiếc khăn tay màu trắng rồi cẩn thận bọc cây cỏ bốn lá đó lại, sau đó lại bỏ nó vào trong túi áo vest của mình.

Cái động tác đầy trân trọng và cũng rất cẩn thận đó của Ninh Lương Khánh không chỉ là đang bảo vệ cho cây cỏ bốn lá kia, mà còn là đang bảo vệ cho cả sự ngây thơ và trong trẻo của cô con gái nhỏ của mình nữa.

Ông ấy bế Ninh Tuyết lên rồi nói: "Đi nào, chúng ta về nhà ăn kem thôi."

Ninh Tuyết ôm lấy cổ của cha mình, rồi lại vui vẻ lên tiếng: "Cha đã có cỏ bốn lá rồi, nhất định là cha sẽ trở thành tài xế ở đây cho mà xem!"

Ninh Lương Khánh mỉm cười, rồi nói: "Tiểu Tuyết của cha nói đúng rồi đấy."

Thế nhưng thực ra thì ông ấy cũng biết rằng màn trình diễn của mình vào ngày hôm nay cũng chỉ ở mức trung bình mà thôi. Ông ấy đã quá căng thẳng, lại còn quá dè dặt nữa.

Không còn cơ hội nào nữa rồi.

Khi vừa mới bước ra khỏi cánh cửa chính được làm bằng sắt kia, ở trong lòng ông ấy cũng đã thầm thở dài một hơi. Ông ấy cảm thấy vô cùng tiếc nuối, thế nhưng cũng không hề lưu luyến ngoảnh lại nhìn lấy một cái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play