Nhà họ Giang ở thành phố Hải Hữu này thì vô cùng nổi tiếng. Nhà bọn họ thâu tóm nhiều lĩnh vực kinh doanh khác nhau, lại còn nắm giữ rất nhiều cổ phần, và cũng đã tham gia vào rất nhiều lĩnh vực nữa.

Từ thế hệ trước đã bắt đầu việc kinh doanh rồi, và phát triển cho đến tận ngày hôm nay thì gia nghiệp đương nhiên là trở nên vô cùng giàu có rồi.

Nhưng thật đáng tiếc là dòng dõi của họ lại quá ít ỏi đi. Người thừa kế duy nhất vậy mà lại là một người bị mù.

Giang Phùng cũng đã bị mất đi thị lực được bốn năm rồi. Nỗi đau mất đi cha mẹ, và cả sự dày vò khi đã mất đi ánh sáng nữa, những điều đó đã biến cậu thành một người hoàn toàn vô hồn.

Ban đầu thì cậu còn la hét, rồi lại khóc lóc, rồi lại còn vùng vẫy nữa. Thế nhưng bây giờ thì cậu không còn làm như thế nữa rồi. Cậu chỉ lặng lẽ ngồi yên ở một góc nào đó, và hồi lâu cũng không hề nhúc nhích lấy một chút.

Cứ như thể là làm như vậy thì có thể giảm thiểu đi được sự tồn tại của chính mình, rồi lại có thể giảm bớt đi những phiền toái cho người khác vậy.

Cậu chính là một thứ phiền toái.

Đó cũng chính là nhận thức của cậu về bản thân mình trong suốt bốn năm vừa qua. Đó là một sự bất lực.

Nhìn thấy đứa cháu trai của mình cứ mãi chìm đắm ở trong sự tiêu cực đến như vậy, ông nội của cậu, ông cụ Giang, một người cả đời vốn nổi tiếng là thông minh mưu trí, cũng chỉ biết thở dài một cách liên tục mà thôi.

Giang Văn Vũ liền đề nghị với ông cụ rằng: "Trẻ con mà lại không tiếp xúc với những bạn bè đồng trang lứa thì làm sao mà được cơ chứ. Hay là chúng ta cứ tìm vài đứa nhỏ đến đây để chơi cùng với thằng bé có được không ạ?"

Ông cụ suy nghĩ một lúc lâu, sau đó liền bảo đối phương tạm thời cứ thử làm vậy đi..

Việc để cho Giang Phùng ra ngoài kết bạn thì đúng là không thể nào được rồi. Thế nhưng việc tìm vài đứa nhỏ đến nhà thì lại vô cùng dễ dàng.

Ngay khi Giang Văn Vũ vừa mới đưa ra tin tức đó thôi thì ngay lập tức đã có rất nhiều người đang muốn kết giao với nhà họ Giang liền đưa con cái của chính mình đến.

"Con trai nhà tôi thông minh lắm. Ở trường thành tích của nó lúc nào cũng đứng đầu cả, lúc ở nhà thì còn học cả chơi nhạc cụ nữa cơ..."

"Con trai của tôi thì lại rất ngoan ngoãn, thằng bé lại còn rất hiểu chuyện nữa. Nó còn biết cả chăm sóc cho người khác nữa đấy. Ai cũng đều khen nó cả..."

Cũng đã có đến mười một đứa trẻ đến đây rồi. Giang Văn Vũ cũng đã chọn ra được ba đứa trông có vẻ lanh lợi nhất.

Cha của một trong số các cậu bé lập tức cười nịnh bợ lấy lòng: "Công ty tôi hiện đang có một đơn hàng. Tôi cũng đang muốn thông qua kênh của nhà họ Giang đây, không biết là..."

Giang Văn Vũ liếc nhìn ông ta một cái, rồi lại cười khẩy, nói: "Nếu như bọn trẻ có thể kết bạn thân thiết được với nhau, thì sau này nếu như có bất kỳ sự hợp tác nào, nhà họ Giang chúng tôi dĩ nhiên là sẽ ưu tiên cho anh rồi."

"Được, được, tất nhiên là rất tốt rồi." Người đàn ông kia nhanh chóng đưa một điếu thuốc lá quý ra, rồi nói tiếp: "Không biết là tôi có được vinh hạnh để mời Giang tổng dùng một bữa cơm hay không ạ?"

Giang Văn Vũ thấy con trai của ông ta cũng khá dễ thương, cho nên cũng vui vẻ nhận lấy điếu thuốc đó, rồi ngậm vào trong miệng, sau đó lại châm lửa từ chiếc bật lửa của người đàn ông kia.

"Chuyện này thì cứ để vài ngày nữa rồi hẵng nói nhé."

Vào tối hôm đó khi về đến nhà, người đàn ông đó đã dặn dò con trai của mình một cách thật kỹ lưỡng là phải thể hiện cho thật tốt, rồi phải làm cho Giang Phùng được vui lòng nữa.

"Tại sao lại phải làm như vậy ạ?" Cậu bé kia không hề hiểu được sự trao đổi lợi ích ở giữa những người lớn.

Người đàn ông kia cau mày lại, rồi nói với một giọng điệu vô cùng nghiêm khắc: "Suốt ngày cứ tò mò lý do lý trấu để làm gì chứ? Ở nhà chẳng phải là chúng ta đã cung cấp cho con đầy đủ mọi thứ rồi hay sao? Lần này chỉ cần con nghe lời có một lần thôi mà cũng khó khăn đến như thế à?"

Cậu bé kia ngoài mặt thì đã miễn cưỡng đồng ý rồi, nhưng trong lòng thì lại thầm nghĩ: "Tại sao mình lại phải làm cho một thằng nhóc mù cảm thấy hài lòng chứ?"

Ngày hôm sau, ba đứa trẻ đó đã được đưa đến ngôi nhà cũ của nhà họ Giang.

"Nhà này lớn hơn nhà của mình nhiều."

"Thật là hoành tráng quá đi."

"Rất thích hợp để chơi trốn tìm đấy."

Đến một nơi hoàn toàn xa lạ, bọn trẻ cũng có chút gì đó tò mò, và đồng thời cũng có chút rụt rè nữa. Chúng cũng đã mang theo những món đồ chơi mới tinh do cha mẹ của mình mua đến để tặng cho Giang Phùng. Tất nhiên là cũng theo như yêu cầu của cha mẹ chúng cả rồi.
Những món đồ chơi vô cùng đắt tiền này đều là những thứ mà bọn trẻ cực kỳ yêu thích. Ai mà ngờ được rằng Giang Phùng lại chẳng hề quan tâm chút nào, và cũng chẳng thèm nhận lấy nữa.

Điều này đã khiến cho tâm trạng của bọn trẻ vốn dĩ cũng đã không được thoải mái cho lắm lại càng trở nên tồi tệ hơn nữa. Ba đứa trẻ đó nhìn nhau một cái, rồi lập tức đồng lòng với nhau, quyết định đặt cậu bé bị mù kia vào một vị trí hoàn toàn đối lập, rồi còn lén lút nói nhỏ với nhau rằng: "Chẳng có gì là lạ khi mà cậu ta lại không hề thích những món đồ chơi của chúng ta cả. Bởi vì cậu ta có nhìn thấy được gì đâu. Một đứa bị mù thì làm gì biết chơi những thứ này cơ chứ."

Dù cho chúng có nói nhỏ đến mức nào đi chăng nữa thì Giang Phùng vẫn cứ nghe thấy được. Khuôn mặt của cậu lúc này đã trở nên vô cùng khó coi rồi.

Những ngày đầu tiên, vì có người đang trông chừng, cho nên ba đứa trẻ đó đều tỏ ra rất ngoan ngoãn, liên tục quay quanh Giang Phùng để nói chuyện. Thế nhưng thực tế thì chúng cũng chỉ đang tự nói chuyện với nhau mà thôi. Giang Phùng thì lại chẳng hề để ý gì đến chúng cả.

Sau đó, ba đứa trẻ đó cũng đã cảm thấy chán nản lắm rồi, và bọn chúng cũng đã nhanh chóng quên hết cả những lời dặn dò của cha mẹ mình.

Muốn ra ngoài để hít thở chút không khí thì bọn chúng lại phải mang theo cả Giang Phùng nữa.

Một cậu bé liền nói với người bảo mẫu rằng: "Bọn cháu chỉ đi dạo ở trong vườn một chút thôi mà."

Mấy ngày nay, dường như nhà họ Giang cũng đang khá bận rộn. Giang Văn Vũ thì lại không hề có thời gian để mà về nhà. Ông cụ Giang và cả người quản gia nữa thì lại đang bận phỏng vấn để tìm tài xế mới.

Buổi trưa của mùa hè thì lại vô cùng nóng bức. May mắn là ở trong vườn, cây cối lại rất rậm rạp, cho nên bóng cây cũng đã giúp che phủ được rất nhiều rồi.

Một trong những cậu bé đó đang đẩy chiếc xe lăn của Giang Phùng, cậu ta đẩy vừa nhanh lại vừa mạnh nữa, cứ như thể là đang chơi một món đồ chơi vậy.

Hai cậu bé còn lại thì lại đang chạy theo ở ngay bên cạnh.

"Chẳng phải cậu ta bị mù hay sao? Tại sao lại còn phải ngồi cả xe lăn nữa, trông chẳng khác nào một người bị què vậy chứ?"

"Haha, đúng vậy đó."

Chúng không hề biết được rằng, cũng chỉ vì Giang Phùng bị mù, cho nên cậu cũng đã thường xuyên bị va chạm, rồi lại còn bị ngã rất đau nữa. Dần dần thì cậu cũng đã không còn muốn đi bộ nữa rồi.

Ông nội thì lại rất thương cháu, vì thế nhà họ Giang đã nuông chiều Giang Phùng đến mức cho cậu ngồi ở trên xe lăn.

Lúc này đây, Giang Phùng đang nắm chặt lấy tay vịn của chiếc xe lăn. Ngón tay của cậu dần trở nên trắng bệch cả đi rồi.

Tốc độ càng lúc càng nhanh.

"Để cho tôi đẩy thử xem nào. Tôi cũng chưa từng được đẩy xe lăn bao giờ cả." Một cậu bé khác liền tiếp quản lấy chiếc xe lăn rồi lại đẩy mạnh thêm một lần nữa.

"Ê, hai cậu cũng đã đẩy cả rồi. Bây giờ thì phải đến lượt của tôi chứ!"

Khi đến một khoảng đất trống, ba đứa trẻ đó cứ như thể vừa mới tìm thấy được một trò chơi mới vậy. Chúng đứng thành một hình tam giác, rồi cứ thế đẩy chiếc xe lăn qua lại vô cùng khoái chí .

Vì thế mà tiếng bánh xe cứ kêu lên liên tục.

"Dừng lại mau!" Giang Phùng tức giận hét lớn.

"Cậu ta cũng biết nói nữa à?" Cậu bé nghịch ngợm kia cười một cái, rồi nói: "Tôi cứ tưởng là cậu ta bị câm cơ đấy?"

Chiếc xe lăn cũng đã bị cậu bé đó cho dừng lại một cách rất đột ngột.

"Cha của cậu cũng bảo cậu phải đi lấy lòng cái đứa bị mù này hay sao?" Một cậu bé khác thì lại cứ nhớ mãi không thể nào quên được cái chuyện này.

Ở trường lúc nào cậu ta cũng được mọi người tôn trọng, còn ở nhà thì lại được cưng chiều hết mực. Vậy mà bây giờ lại phải đi lấy lòng một đứa bị mù, thật đúng là một sự nhục nhã mà.

Cậu bé khác lại nói: "Cũng không hề nói rõ cho lắm. Thế nhưng đại khái thì cũng có ý như vậy. Chỉ bảo là phải làm bạn tốt với cậu ta thôi."

Lời nói của trẻ con thì rất đơn giản, thế nhưng cũng thẳng thắn đến cái mức có thể gây ra tổn thương nữa.

Biểu cảm trên mặt của Giang Phùng lúc này cũng càng lúc càng trở nên nhợt nhạt hơn rồi.

Cậu bé kia cứ nhìn chằm chằm vào Giang Phùng, rồi nói: "Tớ cũng đã muốn hỏi từ lâu lắm rồi. Cái miếng vải trắng đang được dán ở trên mắt trái của cậu ta là để làm gì vậy hả?"

"Không biết nữa, hay là chúng ta cứ kéo nó ra để xem thử xem sao."

Nghe thấy mấy cậu bé kia nói vậy, Giang Phùng liền đưa tay che mắt trái của mình lại.

"Che cái gì mà che, cũng chỉ là xem một chút thôi mà. Đừng có nhỏ mọn đến thế chứ."

Giang Phùng vùng vẫy đứng lên, rồi kiên quyết gạt tay của bọn họ ra. Sau đó cậu loạng choạng chạy về phía trước, rồi lại ngã xuống, kế tiếp lại chui cả vào trong một lùm cây nữa, cứ như thể ở phía sau đang có ma đuổi theo vậy. Dù cho có phải liều cả mạng sống đi chăng nữa thì cũng phải chạy trốn cho bằng được.

Mấy cậu bé kia cũng không hề ngờ rằng cậu lại có thể đột nhiên đứng dậy chạy đi như vậy. Chúng đứng sững lại ở đó một hồi lâu, rồi mới nhớ ra rằng không thể nào để cho cậu ấy chạy mất như vậy được. Chúng còn chưa kịp cảnh cáo cậu ấy rằng không được phép nói ra chuyện này nữa cơ mà. ( app truyện T Y T )
Ngay khi bọn họ vừa mới định bụng sẽ đuổi theo thì lại bị một cây gậy gỗ chặn lại mất rồi.

"Vân Vũ, con hãy đưa bọn chúng về đi." Ông cụ thu cây gậy của mình lại rồi trầm giọng ra lệnh.

Lúc này sắc mặt của Giang Vân Vũ cũng không được tốt cho lắm. Người nọ nhìn chằm chằm vào đám người đó, rồi lạnh lùng lên tiếng: "Đi theo tôi."

Ba đứa trẻ đó lúc này mới biết được rằng mình đã vừa gây ra một họa lớn rồi. Bọn chúng bối rối nhìn nhau, vẻ mặt ai nấy đều thấy rõ vẻ hoảng loạn.

Người quản gia và cả ông cụ nữa vốn dĩ đang ở trong phòng để tham gia buổi phỏng vấn tài xế, cũng không biết là bọn họ đã xuất hiện ở đây từ lúc nào nữa. Sau đó bọn họ nhanh chân lần theo hướng mà Giang Phùng vừa mới "chạy trốn" và không lâu sau cũng đã tìm thấy cậu.

Giang Phùng lúc này đang ngồi xổm ở ngay trước một cái cây thấp. Cậu đang ôm chặt lấy chính mình, và toàn thân cũng đang run rẩy không ngừng.

Người quản gia định bụng sẽ bước tới, thế nhưng lại bị ông cụ ngăn lại: "Ông cứ đi lo liệu cho buổi phỏng vấn tiếp đi. Ở đây cứ để tôi trông chừng cho. Cũng đã lâu lắm rồi nó không ra ngoài. Cứ để cho nó được hít thở thêm chút không khí và tắm nắng thêm một lúc đi."

Người quản gia nhìn thấy bóng dáng của Giang Phùng đang co ro lại thành một cục nhỏ ở phía xa xa kia, rồi cũng thở dài một hơi, sau đó cũng đành nhận lệnh và liền rời đi.

Giang Vân Vũ cũng không hề vội vàng mà đưa đám trẻ đó về nhà ngay. Người nọ dẫn chúng ra ngoài cửa, rồi lại lần lượt gọi điện thoại cho cha mẹ của bọn chúng, yêu cầu bọn họ mau chóng đến đây để mà đón con của mình về.

Dám cả gan đi bắt nạt cháu của cô ấy ư? Không bắt chúng phải cởi truồng chạy về nhà đã là tốt lắm rồi, lại còn muốn cô ấy phải lần lượt đưa chúng về tận nhà nữa hay sao? Cứ nằm mơ đi nhé.
Mấy đứa trẻ đó cũng đã lo sợ đến cái mức không còn dám nhìn thẳng vào khuôn mặt đang sa sầm lại của Giang Vân Vũ nữa rồi. Chúng chỉ dám lí nhí giải thích rằng: "Chúng cháu cũng chỉ là đang đùa thôi mà. Chúng cháu không hề cố ý đâu ạ..."

Giang Vân Vũ cũng chẳng thèm liếc mắt lấy một cái.

Sau khi biết được sự việc lần này đã trở nên vô cùng nghiêm trọng, cho nên cha mẹ của đám trẻ đó cũng không hề dám chậm trễ một chút nào cả. Dù cho có đang phải họp hành, hay là đang ở trong spa, hoặc là đang chuẩn bị để đi công tác đi chăng nữa, thì tất cả cũng đều đã nhanh chóng có mặt ở ngay ngoài cổng của nhà họ Giang rồi.

Tất nhiên là cũng chỉ được phép đứng ở bên ngoài hàng rào mà thôi chứ không hề được vào trong nhà.

"Giang tổng ơi, tôi thật sự rất xin lỗi, là do con của tôi ở nhà đã được chiều chuộng quá rồi. Đây đều là lỗi của tôi vì đã không dạy dỗ con cho tốt." Người đàn ông kia kéo con của mình qua, rồi lại vội vàng nói tiếp: "Còn không mau nhận lỗi đi!"

Cậu bé kia cũng đã bị cha mình quát đến mức nước mắt không ngừng rơi xuống lã chã.

Một người phụ nữ khác cũng đã dắt con của mình đến, rồi nói: "Giang tổng, đây có thể cũng chỉ là một sự hiểu lầm mà thôi. Tất cả đều là trẻ con cả thì làm gì có ác ý gì cơ chứ. Cũng chỉ là đang đùa giỡn quá trớn một chút thôi mà. Sau khi về nhà tôi hứa sẽ dạy dỗ lại nó một cách cẩn thận, mong Giang tổng đừng có nổi giận với nhà chúng tôi nhé."

Giang Vân Vũ hừ lạnh một tiếng, rồi nói: "Con của các người nếu nói là thông minh thì cũng đúng là thông minh thật đấy. Lúc mà có người ở đó thì lại biết giả vờ, còn khi không có ai nhìn thấy thì lại coi cháu tôi như một con khỉ để đùa giỡn vậy."

"Tôi cũng không nhỏ mọn đến cái mức phải đi chấp nhặt với bọn trẻ đâu." Giang Vân Vũ cười nhạt một cái, rồi nói: "Chỉ là tôi sẽ ghi nhớ kỹ ở trong lòng, rồi tới một ngày đẹp trời nào đó sẽ lôi ra tính sổ với các vị thôi. Các vị nói có đúng không nào."

"Điều này thì..."

"Giang tổng, Giang tổng, xin hãy nghe tôi nói..."

Nhưng người bảo vệ đã nhanh tay đóng hàng rào lại rồi. Giang Vân Vũ ung dung bước vào trong, và cũng chẳng thèm nhìn đám người ai nấy đều mang vẻ mặt xám xịt ở phía sau nữa.

Khi Giang Phùng đã dần dần bình tĩnh trở lại rồi, hơi thở của cậu cũng đã trở nên đều đặn hơn, và cả người cậu cũng đã không còn run rẩy nữa.

Ông cụ đang định bụng sẽ bước tới thì đột nhiên lại nghe thấy những tiếng xì xào gì đó. Sau đó ông ấy lại chợt nghe thấy Giang Phùng đột ngột lên tiếng: "Ai đang ở đó vậy!"

Cậu đang dùng cái vẻ hung dữ của mình để che giấu đi sự hoang mang ở trong lòng.

Cậu cũng không hề chắc chắn được rằng đó là ba đứa trẻ kia đã tìm tới đây, hay là người bảo mẫu và cả người quản gia nữa.

Một bóng dáng nhỏ bé bỗng nhiên đứng lên từ trong lùm cây. Tóc tai thì lại bù xù cả lên. Người nọ đang mặc một bộ quần áo ngắn, chân thì lại đang đi một đôi dép lê có hình bông hoa nữa.

Cô bé kia chạy tới vài bước. Giang Phùng cũng đã lập tức nhận ra đó không thể nào là người của nhà họ Giang được.

"Cút đi!"

Không ngờ được rằng cô bé kia không những không chịu đi, mà lại còn ngồi xổm xuống ngay ở bên cạnh của cậu nữa. 

Cậu muốn đi, thế nhưng vì đã ngồi ở trên xe lăn quá lâu ngày rồi mà không hề đi lại, cho nên vừa rồi khi chạy một đoạn đường ngắn như vậy, cậu đã dùng hết cả sức lực của mình rồi, và lại còn bị thương đau rát khắp cả người nữa.

Lúc này cậu đã không còn chút sức lực nào để mà có thể động đậy được nữa rồi, vậy nên cậu chỉ có thể quay lưng lại mà thôi.

Cô bé kia thì lại rất nhiều chuyện. Cứ thế mà lải nhải không ngừng ở ngay bên cạnh của cậu. Cô bé cũng làm ra rất nhiều hành động nữa. Chẳng biết là cô bé đang tìm kiếm cái gì, sau đó lại còn lấy đồ ra để mà dọa cậu nữa chứ.

Cô bé đó cũng còn muốn kéo cả cái miếng vải đang được dán ở trên mắt trái của cậu ra nữa.

Cô bé này thật là đáng ghét quá đi.

Sau bao nhiêu lâu nay cứ phải dồn nén những cảm xúc của mình, cuối cùng cảm xúc của Giang Phùng cũng đã đạt đến đỉnh điểm rồi. Từng giọt nước mắt cứ thế trào ra từ trong khóe mắt của cậu.

Cậu cứ thế mà khóc không ngừng.

Không ngờ được rằng người đang ở ngay bên cạnh của cậu lại còn khóc to hơn nữa, vả lại còn khóc một cách đau đớn hơn nữa, và rồi trong sự ngỡ ngàng của cậu, cô bé đó lại nhẹ nhàng dỗ dành cậu: "Đừng có khóc nữa nhé."

Thế là cô bé đó bỗng nhiên lại trở nên... không còn đáng ghét đến như vậy nữa.

Ông cụ lặng lẽ đứng ở phía xa xa nhìn ngắm cảnh tượng này.

Buổi phỏng vấn cũng đã kết thúc rồi. Ninh Lương Khánh và cả Ninh Tuyết nữa chính là những người cuối cùng rời đi.

Người bảo mẫu đưa Giang Phùng trở về phòng, sau đó liền vội vàng thay đồ và bôi thuốc cho cậu, còn người quản gia thì đang báo cáo kết quả của buổi phỏng vấn ngày hôm nay với ông cụ: "Buổi sáng đã phỏng vấn được năm người rồi ạ, còn buổi chiều thì đã phỏng vấn thêm được sáu người nữa. Trong số đó thì có hai người là tương đối phù hợp với những yêu cầu của chúng ta. Đây chính là hồ sơ của họ đây ạ."

"Người thứ nhất là Triệu Phương Bách đã có đến chín năm kinh nghiệm lái xe rồi. Anh ta cũng đã từng làm tài xế cho cả những doanh nghiệp nước ngoài và cả những doanh nghiệp tư nhân nữa, sau đó thì chuyển sang làm tài xế riêng. Trong suốt sự nghiệp lái xe của mình, anh ta cũng chưa từng để xảy ra bất kỳ một sai sót nào cả, và cũng chưa hề bị trừ điểm ở trên bằng lái nữa. Anh ta cũng là một người rất thật thà, chất phác, lại còn chưa bao giờ vượt đèn đỏ. Trong buổi phỏng vấn ngày hôm nay, thái độ và cả ý thức phục vụ của anh ta cũng rất tốt. Kỹ năng lái thử xe cũng rất thành thạo nữa ạ."

"Người thứ hai là Mã Hòa Thiên, đã có đến mười năm kinh nghiệm lái xe. Anh ta cũng từng làm tài xế riêng, và đã từng làm việc cho cả nhà họ Trần, rồi cả nhà họ Lê nữa. Anh ta cũng chưa từng để xảy ra bất kỳ một sai sót nào, hay là bị trừ điểm nào trong suốt sự nghiệp lái xe của mình... Ông chủ thấy thế nào ạ? Nếu như ông chủ vẫn chưa hài lòng, tôi sẽ tiếp tục cho người thông báo để tập hợp thêm người để phỏng vấn nữa ạ."

Ông cụ liếc qua hồ sơ của hai người này một cái, rồi lại đặt xuống, sau đó ông ấy bỗng lên tiếng hỏi: "Hôm nay có ai đã dẫn theo một cô bé chừng bảy tám tuổi đến đây vậy?"

Người quản gia đáp: "Đó là một tài xế tên là Ninh Lương Khánh ạ." Nếu đến cả tên người mà còn không nhớ rõ được thì sao có thể làm quản gia cho nhà họ Giang trong suốt bao nhiêu năm như vậy được cơ chứ.

"Ông hãy đưa tài liệu của anh ta cho tôi xem thử xem."

"Vâng ạ."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play