Tác giả: Đàn U Trúc Mộng
Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đại, HE, Huyền huyễn, Trọng sinh, Cường cường, Chủ thụ, Linh dị, 1v1, Vạn nhân mê
---
Sau khi chết đi, Vân Thuyền sống lại năm cậu mười tám tuổi.
Cậu lập tức đặt ra hai mục tiêu rõ ràng:
Thứ nhất, phải nhanh chóng kiếm tiền, chữa khỏi bệnh cho mẹ.
Thứ hai, nhất định phải tránh xa tên bạn trai tệ bạc từng coi cậu như thế thân.
Trong lúc dọn dẹp căn nhà cũ, tìm kiếm những món đồ xưa cũ, Vân Thuyền vô tình nhặt được một chiếc ngọc bội cổ.
Trên ngọc bội ấy là một con rồng non xinh xắn đang nằm cuộn mình, khẽ cất tiếng kêu yếu ớt: “Ngao ô \~”
Vân Thuyền nhìn nó, bật cười: “…Đáng yêu thật đấy, như thú cưng phiên bản ngọc!”
Hóa ra đó là ngọc rồng có khả năng hấp thụ linh khí.
Từ ngày đó, dù là tiền cổ nghìn năm, gốm sứ quý hiếm, hay tranh chữ danh gia, vòng tay trân quý—tất cả đều không thể thoát khỏi ánh mắt sắc bén của Vân Thuyền.
Trước khi bước sang tuổi 25, cậu đã được cả giới cổ vật Hoa Quốc tôn vinh là một trong những bậc thầy giám định và phục hồi sứ quý.
Thậm chí, còn có danh hiệu vang dội hơn nữa—“Thần cấp giám định sư”!
Cổ vật từng được cậu định giá còn có giá trị hơn cả giấy chứng nhận chính quy.
Tại một buổi đấu giá quốc tế ở Y quốc, một món bảo vật Hoa Quốc bị một nhà sưu tầm nước ngoài trả giá lên đến 180 triệu.
Khi chiếc búa chuẩn bị được gõ xuống, một giọng nói trong trẻo bất ngờ vang lên từ phía dưới khán phòng: “Hai trăm triệu.”
Khi Vân Thuyền mang bảo vật trở về nước, cả Hoa Quốc như nổ tung vì chấn động!
---
Nửa đêm.
Trong giấc mộng mờ sương, một người đàn ông khoác trên mình trường bào viền vàng bước vào giấc mơ của Vân Thuyền. Khi sương mù tan đi, hiện ra trước mắt cậu là một gương mặt tuấn mỹ đến mức không gì sánh được.
Vân Thuyền kinh ngạc: “Anh là…?”
Người kia mỉm cười: “Cậu có thể gọi tôi là Bắc Tịch, hoặc Phong Đô Đại Đế. Chiếc ngọc bội đó, là của tôi.”
Vân Thuyền ngẩn người, lí nhí: “A… xin lỗi, vậy… có cần tôi trả lại không?”
Phong Đô Đại Đế bình thản nói: “Không cần. Hơn nữa, trong ngọc bội còn lưu lại một luồng khí tức của tôi.”
Ngay lập tức, Vân Thuyền đỏ mặt nhớ lại mình cả ngày vuốt ve ngọc rồng, vuốt tới vuốt lui…
Người đàn ông tuấn mỹ cao lớn ấy nhìn cậu nghiêm túc, ánh mắt sâu thẳm:
“Cậu đã nhận tín vật của tôi, lại còn… khụ… chạm tới chạm lui nhiều như vậy. Tóm lại, cậu phải chịu trách nhiệm với tôi.”
---