Phó Ngôn thật không ngờ mình lại có thể nhanh như vậy gặp lại Vân Chu.
Mới tuần trước thôi, hắn còn đang chìm trong cú sốc vì tin người trong lòng qua đời, đau đến mức chỉ muốn đâm đầu vào bia mộ mà đi theo luôn cho rồi.
Hắn vẫn còn nhớ rõ lúc mình chạy đến bệnh viện, cảnh tượng khi ấy như khắc vào tận xương tủy. Thiếu niên luôn sạch sẽ, gọn gàng kia, mặt toàn là máu, trên đầu thủng một lỗ to tướng, hắn cố sức ấn vào muốn cầm máu, nhưng máu cứ chảy mãi, chảy mãi.
Tay cậu cũng lạnh toát, lạnh như một khối băng thật sự. Hắn dùng tay mình ôm chặt lấy, hy vọng sưởi ấm được cậu, nhưng mãi cũng không truyền nổi chút hơi ấm nào.
Hắn trơ mắt nhìn cậu bị đẩy vào phòng cấp cứu, đến khi được đưa ra lại là gương mặt bị phủ vải trắng.
Phó Ngôn như phát điên lao lên, chỉ thấy thiếu niên nằm yên lặng trên giường bệnh, toàn thân lạnh ngắt, mắt nhắm nghiền, đôi mắt từng cười với hắn giờ đã mãi mãi khép lại.
Trong khoảnh khắc đó, tất cả âm thanh xung quanh như bị rút cạn, thế giới trong hắn chỉ còn một màu đen kịt, hắn quỳ sụp xuống đất, mắt tối sầm lại.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play