Vừa vào đến cửa, Vu Hinh Lan đã vội vàng ra đón, xót xa nhìn thiếu niên mảnh khảnh cao gầy, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Ối trời ơi, gầy quá đi mất... gầy quá rồi...”, rồi lập tức xuống bếp làm cả một bàn đầy đồ ăn ngon, bảo là phải tranh thủ mấy ngày tới bồi bổ lại cho cậu.
Vân Chu bật cười nhìn mẹ, cảm thấy có lẽ vì không còn gánh nặng nợ nần hay bị họ hàng dây dưa nữa, sắc mặt của Vu Hinh Lan càng lúc càng tươi tắn, như ẩn ẩn trở lại dáng vẻ thuở còn trẻ. Khuôn mặt ngày nào giờ đây hay nở nụ cười, cả người toát lên vẻ thư thái vô cùng.
Thấy vậy, cậu cũng yên tâm hơn hẳn.
Mấy chậu hoa cỏ bày trên ban công được chăm chút rất tốt, lá cây hướng về phía mặt trời mọc, xanh mướt tươi tốt.
Vân Chu dùng đầu ngón tay trắng như ngọc chạm nhẹ vào cây mắc cỡ, lá vừa đụng phải liền "thẹn thùng" cụp lại, nhìn mà thích thú, cậu không nhịn được lại chọc thêm lần nữa.
Cây mắc cỡ bị chọc tiếp liền cụp cả đám lá, trông mỏng manh thấy rõ, như đang nghiêm túc phản đối hành vi b·ạo l·ực của thiếu niên vậy.
“Xin lỗi xin lỗi.” Vân Chu bật cười, vội cầm bình tưới nước tưới cho nó một chút.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play