Vân Chu vốn định ngày mai sẽ xin nghỉ giùm, tiện thể dẫn Từ Trạch đi bệnh viện khám vết thương. Nhưng đối phương mặt mày nhăn nhó như ai nợ tiền, sống chết không chịu.
Thôi thì... hiểu. Đại thiếu gia sĩ diện, không muốn ai biết mình từng bị phạt roi cũng là chuyện dễ thông cảm.
Vì vậy, đêm nào thiếu niên cũng phải ráng thức gồng gánh cơn buồn ngủ, đợi bạn cùng phòng ngủ say rồi lén lút bò dậy bôi thuốc cho hắn. Cứ thế, hai tuần quân huấn cũng trôi qua trong âm thầm và... chăm sóc kín đáo.
Khi quân huấn kết thúc, vết thương sau lưng Từ Trạch gần như đã lành lặn.
Nhờ quãng thời gian "đắp thuốc hộ" đầy tế nhị đó, quan hệ giữa hai người cũng hòa hoãn nhanh chóng. Đại thiếu gia không còn cái kiểu lạnh như nước đá, ánh mắt nhìn về phía Vân Chu cũng mang theo một chút dịu dàng bản năng. Nhưng với người khác thì vẫn thế — vừa lạnh vừa khó gần, hoàn toàn đóng băng người xa lạ.
Huấn luyện xong rồi, đương nhiên phải bung xõa!
Hồng Hải suốt hai tuần ăn đồ căn tin, đến mức nước tương cũng muốn khóc thay cậu ta. Không phải đồ ăn dở, mà là dù ngon đến mấy, ăn hoài cũng phát chán.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT