Hân Đồng – hay còn được cả khu phố yêu quý gọi là Đồng Đồng – đang cuộn tròn trong chăn, ngủ ngon lành như chưa từng có chuyện gì trên đời. Chiếc đồng hồ báo thức đã reo từ lúc 6 giờ, nhưng cô vẫn chẳng động đậy. Mớ tóc bù xù của cô trùm kín cả mặt, đôi môi hé mở, lẩm bẩm vài câu mơ màng.
Bên ngoài, một giọng nói quen thuộc vang lên:
– Đồng Đồng ơi, dậy đi! Sắp muộn rồi đó!
Giọng ấy trầm ấm, dịu dàng như buổi sáng đầu thu. Là Trương Nguyên, cậu bạn hàng xóm kiêm "anh trai quốc dân" của Đồng Đồng – người đã chịu đựng tiếng hét sáng sớm, những lần quên bài, quên tập và quên cả mình từng chọc cậu giận suốt mười mấy năm qua.
– Ối trời ơi!!! Hôm nay nhập học!!!
Đồng Đồng bật dậy như bị điện giật, tóc tai rối tung, chạy vòng vòng tìm đồng phục rồi lại thốt lên:
– Mẹ ơiii! Đồng phục con đâu rồi!
– Trong tủ con đó, tìm đi. Con đúng là chỉ giỏi la làng! – mẹ cô cười khổ dưới nhà.
Ba cô đang đọc báo, nhấp ngụm cà phê, vẫn điềm tĩnh như thường lệ.
– Mẹ nó à, năm nay lớp 10 rồi, mà con gái mình vẫn như trẻ mẫu giáo...
– Thôi ông, con bé còn yêu đời là tốt rồi. Điểm số không quan trọng bằng việc nó sống vui vẻ.
Ba mẹ Đồng Đồng luôn như thế, yêu thương cô bằng cách không so sánh, không áp lực. Dù Đồng Đồng thường xuyên "đội sổ" trong bảng thành tích, họ vẫn luôn mỉm cười và nói: "Con sống là chính mình là được."
Cô chạy vụt ra cổng như cơn gió, vẫy tay về phía Trương Nguyên.
– Chờ tớ với!
Trương Nguyên đứng tựa vào xe đạp, tay đút túi, ánh mắt dịu dàng:
– Cậu mà còn chậm thêm một phút nữa là chúng ta phải nhập học… trong giờ ra chơi đấy.
– Hì hì, lỗi tại đồng hồ báo thức mà!
– Chứ không phải do cậu bấm "ngủ thêm 5 phút" 5 lần à?
Hai người vừa đạp xe vừa cười đùa. Con đường quen thuộc đưa họ đến ngôi trường cấp ba mới – nơi sẽ chứng kiến những tháng năm rực rỡ nhất trong đời.
Trường mới to, đẹp và đông học sinh hơn nhiều so với cấp hai. Đồng Đồng ngó nghiêng nhìn đám đông, như chú sóc nhỏ lạc vào rừng.
– Nhìn kìa, toàn là người lạ. – cô thầm thì.
– Thì ba năm sau sẽ thành người thân thuộc. Đừng lo. – Trương Nguyên trấn an.
Vào lớp học mới, Đồng Đồng nhanh chóng lao tới chỗ một cô gái tóc dài, đang ngồi lặng yên đọc sách.
– Này cậu ơi, chỗ này có ai ngồi chưa?
Cô gái ngước lên, đôi mắt to và sáng, giọng nói nhẹ như gió:
– Chưa, cậu cứ ngồi đi.
Đồng Đồng lập tức kéo ghế ngồi xuống, quay sang chìa tay:
– Tớ tên là Hân Đồng, mọi người hay gọi tớ là Đồng Đồng. Cậu tên gì?
– Tớ là Kiều Kiều.
– Tên dễ thương ghê! Cậu đọc truyện ngôn tình à?
– Ừm, tớ thích đọc tiểu thuyết lắm. Nhất là mấy truyện học đường ấy, nhẹ nhàng mà sâu sắc…
Thế là họ thành bạn từ đó. Đồng Đồng như ánh mặt trời rực rỡ, còn Kiều Kiều là vầng trăng nhẹ dịu. Hai cô gái đối lập nhau, nhưng lại rất hợp gu, dần trở thành tri kỷ.
Rồi Tần Phong xuất hiện – cậu bạn cao lớn, mặt mày lúc nào cũng như mới chạy bộ 5 cây số, tóc rối bù, áo sơ mi nhăn nhúm, vừa vào lớp đã hỏi:
– Ở đây có ai tên Kiều Kiều không? Tớ học cùng lớp!
Mắt cậu lén liếc về phía cô bạn tóc dài đang cúi mặt đọc sách. Đồng Đồng nhảy cẫng lên:
– Ủa, cậu cũng học lớp này hả Phong? Vui dữ!
– Ừ thì… tớ học ở đâu cũng được, miễn có người quen.
Ánh mắt cậu dừng lại trên gương mặt của Kiều Kiều một lát rồi vội quay đi.
Cuối cùng là Đình Tuấn – cậu bạn ít nói nhất lớp, mặc chiếc áo sơ mi đã hơi sờn vai, tay cầm một cái bánh bao, lặng lẽ ngồi góc lớp. Trương Nguyên đã quen Tuấn từ hồi tham gia hoạt động hè, cậu bước đến, vỗ vai Tuấn:
– Cùng lớp rồi, vui không?
Tuấn cười nhẹ, gật đầu.
Buổi học đầu tiên trôi qua trong những cái nhìn ngại ngùng, những câu chào hỏi vụng về và tiếng cười khúc khích của Đồng Đồng vang lên như tiếng chuông trường vang vọng mãi về sau.
Năm người, năm mảnh đời – một nhóm bạn nhỏ chưa từng nghĩ rằng sau này sẽ cùng nhau viết nên một cuốn hồi ký thanh xuân mà mỗi khi nhớ về, sẽ mỉm cười mà nước mắt lại rơi.