Giáo viên chủ nhiệm bước vào lớp với chồng bài kiểm tra dày cộp.

– Lớp mình có sự phân hóa điểm rất rõ rệt. Người cao nhất được 9.5. Người thấp nhất... 2.25.

Đồng Đồng nuốt nước bọt.

– Và người đứng cuối bảng lần này, vẫn là…

Cả lớp đồng loạt nhìn về phía… Đồng Đồng.

Cô gượng cười, đứng lên, cúi đầu.

– Em... em nhận điểm với tinh thần cầu tiến ạ.

– Cầu tiến mà sai cả phép cộng trong đề 1 à?

Tiếng cười khúc khích vang lên.

Tần Phong nhận bài sau đó, 3 điểm. Cậu về chỗ, ngồi kế bên Đồng Đồng, gõ nhẹ lên bàn:

– Ủa, nay mình là cặp đôi hoàn cảnh hả?

– Mình còn là đôi bạn cùng tiến lùi.

Trong khi đó, Trương Nguyên vẫn đứng nhất lớp, Kiều Kiều đứng thứ 3, và Tuấn – tuy không giỏi lắm – vẫn giữ hạng trung bình.

Nhưng lần này không ai cười được. Vì khi ra chơi, Tần Phong mặt xị ra, nhìn điện thoại mà buồn rười rượi.

– Sao thế? – Kiều Kiều hỏi.

– Bố mẹ tớ bảo từ giờ không được đá bóng nữa. Cấm ra sân. Phải học bù. Họ nói, “không có tương lai với đôi chân, thì dùng cái đầu đi”.

Cả nhóm im lặng.

Đồng Đồng chống cằm, thở dài:
– Tớ cũng bị gọi lên phòng giáo viên. Cô bảo: “Đồng Đồng, em không phải học dở. Em là không chịu học thôi.” Nghe xong tớ thấy buồn kinh khủng.

Trương Nguyên nhìn hai người bạn thân – một buồn vì không được chạy, một vì không được là chính mình.
Cậu chậm rãi nói:

– Thế thì… học nhóm đi. Tụi mình học với nhau, chia phần mỗi người dạy một chút.

Tuấn ngạc nhiên:
– Thiệt không đó?

Kiều Kiều gật đầu:
– Tớ có thể giúp Phong ôn tiếng Anh. Phong đọc trúng đề “My favorite sport” là được điểm cao ngay.

– Tớ sẽ kèm Đồng Đồng toán cơ bản. – Trương Nguyên nhẹ nhàng nói, quay sang nhìn cô bạn đang mím môi.

Đồng Đồng mở to mắt:
– Cậu dạy tớ? Không sợ mất kiên nhẫn à?

– Có. Nhưng tớ quen rồi.

– …Tức là ý gì?!

Cả nhóm cười phá lên.


Buổi học nhóm đầu tiên – tại quán bánh của bà nội Tuấn

Tuấn đề xuất:

– Học ở nhà tớ nha. Có bánh chuối, có bàn học, có quạt… chỉ thiếu Wifi nhưng tớ xin hàng xóm được rồi.

Bà nội Tuấn nhìn cả đám kéo tới, cười tươi:

– Tụi con là học sinh mà học nhóm thế này là ngoan lắm đó!

Cả nhóm ngồi quanh một cái bàn gỗ, mỗi người bày ra tập sách của mình. Trương Nguyên phát phiếu bài tập. Kiều Kiều soạn từ vựng. Tuấn ghi tiêu đề “Chiến dịch cứu não 2 thành viên đội sổ”.

Đồng Đồng giơ tay hỏi ngay:

– Câu này, “x + 2 = 5”, là x bằng mấy ạ?

– Trời đất… – Trương Nguyên thở ra – x = 3, Đồng Đồng. Ba. Số ba.

– À… tại tớ tưởng phải lấy căn bậc hai chia đôi nhân pi trừ một gì đó…

– Tớ khuyên cậu nên đọc lại bảng cửu chương.

Trong khi đó, Tần Phong đang cố nhớ “He – She – It” là gì thì Kiều Kiều đẩy nhẹ quyển vở tới:

– Cậu tưởng tượng đi. “He” là CR7. “She” là Rosé. “It” là... trái bóng.

– Á! Dễ hiểu vãi!

Cả nhóm cứ thế cười, giỡn, học – nhưng càng học càng tập trung hơn. Dù có vài lần Đồng Đồng vẽ thêm râu cho số 8, Tần Phong gấp vở thành máy bay, nhưng rồi vẫn quay về với đề cương. Trương Nguyên thỉnh thoảng nhíu mày, nhưng không cáu. Kiều Kiều lúc nào cũng nhẹ nhàng, khích lệ.


Cuối buổi – Đồng Đồng nói nhỏ với Trương Nguyên

– Này.

– Gì?

– Hồi nãy… tớ thấy vui lắm.

– Ừm?

– Lần đầu tiên tớ học mà không thấy áp lực, không thấy xấu hổ khi mình kém.

Trương Nguyên dừng bút.
– Vì có bạn học chung?

– Vì có… “tụi mình”.

Trương Nguyên khẽ gật đầu. Không nói gì thêm.


Tối hôm đó – trong nhóm chat “5 anh em siêu nhân”

Đồng Đồng: “Tớ không biết tụi mình có lên được hạng không, nhưng chắc chắn… tụi mình là nhóm học giỏi nhất về niềm tin =))”

Tần Phong: “Tụi mình là môn tự chọn tên: VUI.”

Kiều Kiều: “Ngày mai ôn Văn nha. Phần ‘Nghị luận về tình bạn’.”

Trương Nguyên: “Có cần ví dụ không? Nhóm mình là ví dụ sống.”

Tuấn: “5 đứa, 5 phong cách, nhưng một chiến tuyến.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play