– Cả nhóm đi dã ngoại nha! – Đồng Đồng hét lên như phát hiện ra châu lục mới.
– Đi đâu? – Tần Phong đang nhai kẹo, nghển cổ hỏi.
– Nhà Trương Nguyên!
Mọi người đồng loạt quay lại nhìn Trương Nguyên – người đang làm bài Toán nâng cao không chớp mắt.
– Hả? – cậu ngẩng lên, hơi sững sờ.
– Nhà cậu có sân vườn, có ao cá, có cây cam, cây táo, cây khế, cây gì cũng có! – Đồng Đồng đếm bằng cả hai tay – Đi cắm trại luôn đi, cho cậu hiểu thế nào là tuổi trẻ không chỉ có công thức lượng giác!
Trương Nguyên định từ chối – nhà cậu vốn yên tĩnh, bố mẹ thì nghiêm túc, từ nhỏ chưa từng dẫn bạn về chơi đông như vậy. Nhưng ánh mắt chờ đợi của cả nhóm – đặc biệt là ánh mắt lấp lánh của Đồng Đồng – khiến cậu gật đầu.
– Ừ… nhưng phải xin phép bố mẹ đã.
– Xin đi!!! Bọn tớ sẽ ngoan, hứa không đốt nhà, chỉ nướng cá!
Ngày hôm đó – tại nhà Trương Nguyên
Ngôi nhà hai tầng nằm giữa khu vườn rộng rãi như tranh vẽ. Bố mẹ cậu không có nhà, chỉ có bà quản gia – cô Liên, người hiền hậu và cực kỳ thích đám học sinh năng động.
– Ở nhà Trương Nguyên mà cậu vẫn là người hiền nhất nhóm á? – Tần Phong trêu.
– Vì tớ biết giữ nhà. Mấy cậu là phá nhà! – Trương Nguyên đáp, môi khẽ cong.
Trong buổi sáng, cả nhóm cùng nhau làm vườn, thu hoạch rau quả, rồi xuống ao câu cá. Đồng Đồng hét to khi bắt được con cá bé bằng ngón tay:
– Tớ lập kỷ lục mới!!! Con cá nhỏ nhất trong lịch sử loài người!
Kiều Kiều thì đang hái khế cùng Tuấn, còn Phong trèo lên cây táo hái được hai trái chua lè rồi rượt Đồng Đồng bắt cô ăn thử. Tiếng cười vang khắp khu vườn.
Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên từ cổng:
– Kiều Kiều?
Một cô gái mặc đồng phục học sinh, tóc uốn nhẹ, son hồng nhạt, đứng ở đó với ánh mắt ngạc nhiên lẫn… không mấy thiện cảm.
Kiều Kiều khựng lại.
– Lâm Nhi?
Lâm Nhi – bạn thân cũ hồi cấp hai của Kiều Kiều – người từng cùng cô làm bài tập, đi học thêm, nhưng đã không còn liên lạc kể từ khi ba mẹ Kiều Kiều ly hôn. Cả hai từng rất thân, rồi bỗng dưng xa cách.
Lâm Nhi cười nhẹ nhưng có gì đó hờ hững:
– Không ngờ cậu lại chơi với những người kiểu này… Ồn ào quá nhỉ?
Không khí chùng xuống.
– Ý cậu là sao? – Đồng Đồng bước tới, tay vẫn cầm trái khế, nhìn cô bạn kia với vẻ… không mấy dễ chịu.
– Tớ không có ý gì. Chỉ là, Kiều Kiều hồi xưa rất khác. Im lặng, dịu dàng, không có kiểu… cười lăn dưới đất vì một con cá bé như ngón tay.
Cả nhóm đứng im. Kiều Kiều mím môi, tay siết lại. Nhưng rồi Đồng Đồng nắm tay cô, kéo về phía nhóm.
– Tụi tớ không khác cậu ấy. Tụi tớ là lý do cậu ấy cười nhiều hơn, vui vẻ hơn. Nếu điều đó là “kiểu này”, thì đúng, tụi tớ là vậy đấy.
Lâm Nhi thoáng ngạc nhiên.
– Cậu… là ai?
– Tớ là Hân Đồng. Tên thân mật là Đồng Đồng. Trực thuộc tổ chức “5 anh em siêu nhân” chuyên chữa lành bạn học có vết thương lòng! – Đồng Đồng khoanh tay, cười tươi rói.
Kiều Kiều bật cười khẽ.
Lâm Nhi nhìn Kiều Kiều.
– Cậu… thay đổi thật.
– Không. – Kiều Kiều đáp – Tớ vẫn là tớ. Nhưng lần đầu tiên tớ biết cảm giác được chấp nhận khi là chính mình.
Im lặng một lúc. Lâm Nhi bối rối. Rồi bất ngờ, Đồng Đồng đưa trái khế tới miệng cô:
– Ăn không? Ngọt cực!
– Cái này… tớ không ăn chua được…
– Không sao! Ở đây không ai bắt cậu giống ai hết.
Ánh mắt Lâm Nhi dịu lại. Cô mỉm cười:
– Cảm ơn. Tớ… xin lỗi vì lúc nãy.
Trương Nguyên lúc này đứng phía sau cười nhẹ:
– Cậu ấy là kiểu người nói hơi nhanh, nhưng tốt bụng. Cứ chơi vài buổi là hiểu ngay.
Tần Phong thì chêm vào:
– Ở đây ai cũng từng bị Đồng Đồng làm rối trí, giờ miễn nhiễm rồi.
Cả nhóm cười vang. Lâm Nhi ngập ngừng rồi ở lại tham gia luôn buổi nướng cá. Kiều Kiều đưa cô thêm ghế, cùng cắt rau, nướng bánh. Mọi thứ dần trở nên tự nhiên hơn.
Chiều tối – trước khi chia tay
Mặt trời lặn dần sau lũy tre. Gió mát rượi, mùi bánh thơm lừng lan khắp khu vườn.
Lâm Nhi đến bên Kiều Kiều.
– Tớ xin lỗi vì đã tránh né cậu suốt một năm. Tớ… nghĩ mình không còn gì chung nữa.
– Nhưng cậu vẫn nhớ tớ đúng không?
– Ừ.
– Tớ cũng nhớ cậu.
Lâm Nhi quay sang Đồng Đồng.
– Cảm ơn vì đã nói ra điều mà tớ chưa từng dám nhận.
Đồng Đồng nháy mắt:
– “5 anh em siêu nhân” chuyên trị mấy vụ này mà.
Mặt trời khuất sau rặng cây, chỉ còn những tia sáng vàng nhạt vắt qua sân vườn. Gió cuối chiều thổi nhè nhẹ, làm đám khói từ bếp nướng lượn lờ như dải lụa.
Trên chiếc chiếu trải giữa sân, cả nhóm nằm dài như những chú mèo no bụng. Khay cá nướng trống trơn, bánh khế cũng hết sạch. Chỉ còn vài lon nước ngọt và tiếng cười vang vọng.
– Ước gì ngày nào cũng như vầy. – Đồng Đồng ôm bụng, lăn qua lăn lại – Không học, không điểm kém, không bị kiểm tra đột xuất…
– Không bị phát hiện ngủ gật trong giờ Sinh học. – Tần Phong tiếp lời.
– Không bị mẹ gọi về sớm. – Kiều Kiều thở dài rồi bật cười.
– Không bị gõ đầu vì giải sai toán. – Tuấn lầm bầm, nhưng ánh mắt đầy yên bình.
– Không bị Đồng Đồng phun nước lên áo. – Trương Nguyên nói, giọng bình thản.
– Ê êêê, còn nhắc nữa hả?! Tớ đã xin lỗi ba lần rồi nha! – Đồng Đồng bật dậy, gõ nhẹ vào vai Nguyên.
– Cậu xin lỗi đúng 3 lần, nhưng cũng cười đúng 10 lần. – Trương Nguyên chỉnh lại mắt kính, nửa cười nửa trêu.
– Thì tại cái mặt cậu lúc ướt nhìn như con mèo bị tắm lần đầu í!
Cả nhóm cười lăn. Lâm Nhi – cô bạn cũ của Kiều Kiều – cũng cười theo. Ánh mắt cô không còn khó chịu, mà là một sự nhẹ nhõm như vừa trút được điều gì đó.
– Hôm nay… đúng là một ngày đẹp. – Cô nói nhỏ.
– Nhờ có cậu tới, tớ mới dám nói thật với bản thân mình. – Kiều Kiều khẽ đáp, tay nắm nhẹ tay bạn.
Bầu trời dần chuyển sang màu tím than, trăng non nhô lên từ phía xa. Cô Liên – quản gia nhà Trương Nguyên – mang ra một khay bánh khoai nướng nóng hổi.
– Mấy đứa ăn thêm đi, trời lạnh rồi.
– Ôi, cô Liên là bà tiên có thật! – Đồng Đồng reo lên – Tớ xin nhận cô làm mẹ kế!!!
– Miễn con ngoan là cô nhận. – Cô cười hiền.
Trong khi mọi người chia nhau bánh khoai, Trương Nguyên đứng dậy, lấy từ trong nhà ra một chiếc loa bluetooth nhỏ. Cậu bật một bản nhạc nhẹ – giai điệu piano dịu dàng len lỏi trong không khí se lạnh.
Đồng Đồng hơi sững lại.
– Bài này…
– Là bài cậu từng ngân nga hồi tụi mình còn học lớp ba. – Trương Nguyên nói khẽ.
– Cậu còn nhớ à?
– Tớ nhớ hết.
Đồng Đồng quay đi, giả vờ nhìn trăng.
– Thế cậu có nhớ hồi tớ bị điểm 1 Văn, rồi khóc rưng rức ở bồn cây, cậu đã chia cho tớ… gói xôi trắng?
– Ừ, tớ không hiểu vì sao một người điểm 1 lại khóc vì đói chứ không phải vì sợ cô mắng.
– Thì tớ buồn quá, hết sức rồi, còn gì đâu mà mất!
Tiếng cười lại bật lên.
Kiều Kiều ghé tai Lâm Nhi nói nhỏ:
– Nhìn hai người họ, như đang kể chuyện cổ tích ấy nhỉ?
Lâm Nhi gật nhẹ:
– Mà không cần yêu nhau cũng đã rất đặc biệt rồi…
Tần Phong thì thầm với Tuấn:
– Tụi mình nên rút êm để họ "phản lực".
Tuấn thản nhiên đáp:
– Rút đi đâu giờ, bánh khoai còn chưa ăn hết.
Tối muộn – trước khi chia tay
Xe đạp, xe máy chở từng người về. Sân nhà Trương Nguyên vắng dần, chỉ còn lại gió và ánh trăng.
Nhóm chat “5 anh em siêu nhân” lại sáng đèn:
Đồng Đồng: “Hôm nay được ăn, được chơi, được la hét, được làm nữ chính ngôn tình – tick đủ combo rồi!”
Tần Phong: “Thêm được dọa ma Tuấn ban tối. Thành công mỹ mãn.”
Tuấn: “Ai là người gõ cửa nhà vệ sinh rồi chạy vậy? Tối nay tớ ngủ ôm gối cầu nguyện.”
Kiều Kiều: “Cảm ơn mọi người. Hôm nay, tớ cảm thấy bản thân nhẹ đi rất nhiều.”
Trương Nguyên: “Cậu không cần thay đổi để vừa với ai cả. Chỉ cần đúng với tụi tớ là được rồi.”
Lâm Nhi (được thêm vào nhóm): “Xin gia nhập ‘5 anh em siêu nhân’ bản phụ. Tớ sẽ cố không gây rối nữa…”
Đồng Đồng: “Tuyển thành viên không xét điểm, chỉ cần vui vẻ. Welcome!”
Đêm đó, mỗi người ngủ trong tâm trạng khác nhau – nhưng đều thấy mình không còn cô đơn. Dù cuộc sống còn nhiều bài kiểm tra, điểm số, trách nhiệm và cả những nỗi buồn, nhưng ít ra… họ có nhau.
Và tuổi trẻ, vì vậy mà rực rỡ