Hôm ấy là một chiều cuối tuần, trời vừa hửng nắng sau cơn mưa dài cả tuần. Trong nhóm chat "5 anh em siêu nhân", Đồng Đồng bỗng đăng một tin long trọng:
Đồng Đồng: “Anh em chú ý! Hôm nay đi ăn bánh bà nội Tuấn nha! Nghe đồn món bánh chuối huyền thoại làm nóng tại chỗ, thơm như tình yêu tuổi mới lớn!!!”
Tần Phong: “Chốt!”
Kiều Kiều: “Tớ mang theo sữa đậu nành nữa nhé?”
Trương Nguyên: “Địa chỉ?”
Tuấn: “…Sao không hỏi ý kiến tớ vậy mấy người =.=”
Đồng Đồng: “Tình nghĩa không cần hỏi! Tớ đã tự động đăng ký làm shipper chà lau chùi cho quán bà nội cậu rồi nha!”
Chiều hôm ấy, cả nhóm tụ tập trước căn nhà nhỏ nằm trong con hẻm yên tĩnh, nơi bà nội Tuấn bán bánh chuối nướng từ sáng đến chiều.
Căn nhà tuy cũ kỹ, đơn sơ, nhưng rất ấm cúng. Mùi bánh chuối thơm lừng lan ra tận đầu ngõ. Một cái bàn gỗ cũ, vài chiếc ghế nhựa, một bếp than tổ ong đang đỏ lửa. Bà nội Tuấn – người phụ nữ nhỏ thó, tóc bạc phơ, đang cặm cụi đổ bột vào khuôn bánh.
– Bà ơi! Tụi con tới rồi! – Đồng Đồng chạy ào vào, vẫy tay như gặp người thân ruột thịt.
– Ồ, mấy đứa bạn của Tuấn hả? Vô ngồi chơi, bà nướng mẻ mới nè.
Tuấn ngồi bên cạnh, có chút ngại ngùng nhưng ánh mắt ánh lên niềm vui. Cậu không nói nhiều, chỉ mỉm cười, nhìn bà và nhóm bạn như một bức tranh đẹp.
Mọi người đang ríu rít chọn bánh thì một tiếng quát lớn vang lên từ đầu hẻm:
– Bà già kia! Tui nói rồi, dẹp cái quán đi cho con tôi mở tiệm tóc! Mỗi ngày mùi chuối nướng bay vô tiệm là ai chịu nổi?
Cả nhóm quay ra. Một người phụ nữ tầm trung, ăn mặc sang chảnh, đeo kính râm, đang đứng chống nạnh la lối. Phía sau là một gã thanh niên mặc áo thun bó, xăm hình rồng đỏ ở bắp tay, nhai kẹo cao su chóp chép.
– Tụi mày nhìn gì? Muốn chuyện hả? – Gã thanh niên trừng mắt, tiến lại gần.
Bà nội Tuấn hơi khựng lại. Gương mặt bà thoáng buồn nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh:
– Cô à, tôi bán ở đây hơn 20 năm rồi, có giấy phép, không làm phiền ai cả…
– Giấy phép cái gì? Hẻm này là của nhà tôi! Tôi nói dẹp là dẹp!
Không khí chợt căng thẳng. Tuấn đứng dậy định bước tới, nhưng Trương Nguyên đã nhẹ nhàng kéo cậu lại.
– Để tụi tớ.
Hành động như siêu nhân bắt đầu.
Đồng Đồng hùng hồn bước ra trước, tay chống nạnh, giọng đanh thép (một cách dễ thương):
– Cô ơi, cô la lớn vậy là vi phạm điều 325 trong đạo luật giữ gìn mỹ quan đô thị nha! Còn đe dọa người già nữa, có phải đang diễn vai phản diện không?
Tần Phong thì đứng chắn trước bà nội, cười gằn:
– Bà là người nổi tiếng ở khu này rồi, ai cũng biết. Còn cô là ai, lạ hoắc à?
Kiều Kiều nhẹ nhàng bước tới, rút điện thoại:
– Em đang livestream đây cô, nói tiếp đi. Facebook tụi em có mấy ngàn người coi đó.
Trương Nguyên, dù im lặng nhất, lại là người gọi thẳng cho chú công an khu vực.
– Dạ, có một vụ gây rối trật tự công cộng ngay tại số 68, hẻm 9...
Chỉ trong vài phút, gã thanh niên hoảng hốt, kéo tay người phụ nữ bỏ đi. Trước khi đi còn quay lại buông một câu:
– Mấy đứa ranh con này... đừng tưởng hên hoài nha!
Sau khi họ đi khỏi, bà nội Tuấn vẫn còn run run. Tuấn bước tới nắm lấy tay bà:
– Bà đừng lo… con sẽ không để ai bắt bà nghỉ đâu.
Cả nhóm liền vây quanh bà, đồng thanh:
– Bà ơi, tụi con ủng hộ bà cả đời luôn! Ai đụng vào bà là đụng vào “5 anh em siêu nhân”! – Đồng Đồng giơ nắm đấm lên như thủ lĩnh.
Bà nội bật cười, rơm rớm nước mắt:
– Cảm ơn mấy đứa… Bà tưởng mình già rồi ai còn để ý… không ngờ tụi con lại…
Trương Nguyên chêm vào:
– Bà mà nghỉ bán, tụi con không biết ăn gì để sống đâu đó nha.
Cả nhóm phá lên cười.
Tối hôm đó, trong nhóm chat “5 anh em siêu nhân”:
Tuấn: “Cảm ơn tụi bây. Nhiều lúc tớ nghĩ, chắc mình không có gì đặc biệt… nhưng hôm nay mới thấy, tụi mình đặc biệt vì luôn có nhau.”
Đồng Đồng: “Ai nói bậy bạ vậy? Tuấn là thành viên trầm ổn trí tuệ cảm xúc cao nhất team đó nha!”
Tần Phong: “Mai tao dán poster ‘quán bà nội Tuấn – đặc sản thanh xuân’ khắp trường!”
Kiều Kiều: “Tớ sẽ thiết kế logo. Hình bánh chuối có áo choàng siêu nhân.”
Trương Nguyên: “Và tớ sẽ tài trợ in menu.”
Đồng Đồng: “Ê, Trương Nguyên… cậu vẫn là cái người đặc biệt tớ để ý từ hồi tớ chưa biết cộng phân số đó nha.”
Trương Nguyên thả một icon “…”
Rồi một tin nhắn chậm rãi xuất hiện.
Trương Nguyên: “Tớ biết.