Một tuần đầu của năm lớp 10 trôi qua trong cái se lạnh đầu thu và tiếng chuông báo vào học còn lạ lẫm. Lớp học mới, bạn mới, giáo viên mới – mọi thứ khiến ai cũng rụt rè, trừ một người.

Hân Đồng – cô gái mang trong mình năng lượng không bao giờ cạn – dường như đã coi lớp 10A2 là nhà mình từ ngày thứ hai.

– Ê Kiều Kiều, hôm nay ăn sáng chưa? Tớ có mang bánh bao nhân kim sa nè!

– Tớ ăn rồi… Nhưng cậu mang thì tớ ăn nữa. – Kiều Kiều cười, nhận bánh, ánh mắt dịu dàng như sương mai.

Ngồi phía sau, Tần Phong đang quay quay cây bút trong tay, mắt lén nhìn Kiều Kiều rồi lại lơ đãng nhìn ra cửa sổ.
Cậu nghĩ: Làm sao để nói chuyện với bạn ấy mà không bị coi là vô duyên nhỉ?

Chưa kịp nghĩ xong, Hân Đồng đã nhảy tới bàn Tuấn – cậu bạn trầm lặng nhất lớp.

– Này Đình Tuấn, tớ nghe cậu học giỏi Toán đúng không? – cô hỏi, tay cầm bài tập với dấu “X” đỏ chót.

– Ừ, chắc cũng… tàm tạm.

– Thế giúp tớ bài này với, tớ làm ba lần rồi vẫn ra kết quả âm vô cực…

Trương Nguyên từ bàn kế bên nhìn cảnh đó mà khẽ mỉm cười. Anh quen với việc Đồng Đồng nhờ người giúp học – bởi cậu là người duy nhất Đồng Đồng không dám nhờ. Cô hay nói:
“Cậu học giỏi quá, tớ sợ làm cậu tụt mood!”


Buổi chiều thứ sáu, khi cô chủ nhiệm thông báo cả lớp sẽ đi lao động dọn vệ sinh khuôn viên trường, tiếng thở dài vang lên râm ran. Nhưng với nhóm bạn 5 người, đó là lý do hoàn hảo để chơi cùng nhau hợp pháp.

– Phân chia nhóm nha! – Đồng Đồng hào hứng.

– Tớ với Kiều Kiều gom rác khu A! – cô giơ tay trước.

– Tớ với Tuấn làm cỏ ở bồn hoa. – Trương Nguyên nói, rồi quay sang – Phong, cậu đi lấy nước tưới cây với tớ nhé?

Tần Phong chỉ ừ nhẹ, trong lòng thấy ấm hơn chút – lần đầu có người chủ động rủ cậu, không phải vì chơi thể thao.

Cả buổi chiều, sân trường đầy tiếng cười. Đồng Đồng bị trượt chân vì xô nước đổ, Kiều Kiều lo lắng chạy đến, vừa cười vừa phủi quần áo cho bạn. Trương Nguyên thì cặm cụi nhổ cỏ, mồ hôi rịn đầy trán nhưng vẫn kiên nhẫn. Đình Tuấn dù ít nói, nhưng cứ âm thầm làm rồi giúp mọi người không ai nhờ.

Còn Tần Phong, lần đầu tiên thấy… cỏ cũng dễ thương.


Tối hôm ấy, nhóm chat “5 anh em siêu nhân” ra đời – tên do Đồng Đồng đặt, bất chấp sự phản đối yếu ớt của Kiều Kiều.

Đồng Đồng: “Mai đi học sớm, tụi mình ăn sáng chung đi!!! Ai dậy trễ mất phần nha!”

Trương Nguyên: “Được, 6h45 cổng trường.”

Tần Phong: “Cho tớ mang bánh mì chà bông bà nội làm, mọi người ăn thử nhé!”

Kiều Kiều: “Cảm ơn nhé. Tớ sẽ mang trà sữa.”

Đình Tuấn: “Tớ sẽ mang theo cái thảm nhỏ, ngồi ngoài sân trường cho thoải mái.”

Đồng Đồng: “Oaaa, tụi mình là nhóm bạn đỉnh nhất hệ Mặt Trời rồi đó!!!”

Mỗi ngày sau đó là một niềm vui nhỏ. Lúc là hộp bánh Kiều Kiều chia cho mọi người, lúc là trò nghịch ngợm của Đồng Đồng và Tần Phong, có khi là lời nhắc bài nhẹ nhàng của Trương Nguyên, hay chỉ đơn giản là ánh mắt biết ơn lặng lẽ của Đình Tuấn khi ai đó đưa cho cậu chiếc khăn giấy lau mồ hôi sau giờ thể dục.

Dần dần, họ không còn là “bạn cùng lớp”, mà trở thành “những người bạn thân”.

Giữa bao lớp học ồn ào, họ tìm thấy nhau – những tâm hồn lạc quan, dịu dàng, cô đơn, đầy nghị lực… gặp nhau vào tuổi 15, cùng vẽ nên một đoạn đường rực rỡ nhất của đời người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play