[Văn án]
Vận mệnh giáng xuống, Hoa Chiêu rời khỏi đạo quán bước lên con đường tìm thân nhân. Cũng từ đó, nhà hào môn Thượng Quan gia bỗng dưng nhiều thêm một nhóc con mười hai tuổi.
Cái gì?!
Tên "cha tiện nghi" kia của cô, vậy mà lại là Thiên mệnh chi tử có khí vận mây tím bảo hộ?!
“Daddy~ ôm ôm~”
Hoa Chiêu ôm lấy chân hắn, cọ cọ khí vận mây tím không buông.
Khi người “cha hờ” giới thiệu người thân trong gia đình với cô: Chú hai là bảo vệ. Chú ba… đang ngồi tù. Chú tư là kẻ lang thang đầu đường xó chợ. Chú năm lại là một trạch nam chính hiệu. Chú sáu thì bôn ba ở ngoài phố bán nghệ. Chú bảy lại là một thiếu niên nghiện mạng…
Ban đầu, các anh em nhà Thượng Quan đều cho rằng Hoa Chiêu là một đứa nhóc phiền phức, vừa lắm chuyện vừa cứng đầu. Khi nhắc đến chuyện phải chăm con nít, ai nấy đều đeo lên bộ mặt thống khổ.
“Chỉ cần con bé không chết đói là được, nhỉ?”
Sau một thời gian tiếp xúc, cả nhà mới bàng hoàng phát hiện—cô cháu gái này lại là một đại lão huyền học!!
Mấy người chú trước kia không hề có tình thân sâu nặng, giờ đây ngày nào cũng chỉ muốn nghỉ việc để ở nhà trông bé!
Hôm nọ, Hoa Chiêu lén chuẩn bị đi bắt quỷ.
“Tiểu Chiêu Chiêu, con định đi đâu thế?”
Hoa Chiêu vừa quay đầu lại, liền thấy phía sau đứng đầy một hàng người. Khoan đã…
Ngoài mấy người chú ra, sao ngay cả người cha hờ của cô cũng chạy tới hóng hớt vậy?!
“Chiêu Chiêu, cho ta theo với!”
“Cho ta theo với!!”
Hoa Chiêu gào lên: “Đám người này… đều nghiện bắt quỷ à?!”
Mọi chuyện cứ thế tiếp diễn cho đến một ngày, cô vô tình chạm mặt ông ngoại trên phố. Cũng chính lúc đó, Hoa Chiêu mới biết được tình cảnh của nhà ngoại — người thì chết, kẻ thì điên, thân tàn ma dại…
Nhìn gia tộc suy tàn, cô siết chặt nắm tay, trong lòng dâng lên một lời thề sắt đá…
Dù có phải liều mạng, cô cũng phải báo thù cho người thân!
[Huyền học đại lão + đoán mệnh + tróc quỷ + sa điêu + hào môn + đoàn sủng + vả mặt + ăn dưa + nổi điên]