“Sư phụ, không phải người nói con là từ cục đá sinh ra sao? Vậy sao con lại có ba ba được chứ?”

Hoa Chiêu ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, nghiêm túc nhìn lão già râu bạc trước mặt, thắc mắc hỏi.

Đạo trưởng Tư Hiền giơ tay rút tay áo mình khỏi tay cô bé, cúi đầu cười như không cười đáp: “Đó là… ta lừa con thôi.”

“Sư phụ, người từng nói người sẽ không nói dối mà.”

Trên mặt Tư Hiền đạo trưởng thoáng hiện chút chột dạ, ông ấy khẽ vung tay áo lên sau đó chắp hai tay ra sau lưng: “Thì sư phụ cũng từng nói thầy có mặt lúc Tôn Ngộ Không đánh Bạch Cốt Tinh tận ba lần đấy! Còn chẳng thấy con tin nữa là!”

“Vậy thì tiếc thật.” Hoa Chiêu chớp mắt.

“Tiếc gì?”

“Tiếc là sao hồi đó sư phụ không bị Tôn Ngộ Không đánh chết luôn đi!” cô bé trả lời tỉnh bơ.

“Thầy đâu phải là Bạch Cốt Tinh, Tôn Ngộ Không đánh ta làm gì?”

“Vì sư phụ là đồ nói dối chứ sao!”

Nghe đến đây, khóe miệng Tư Hiền đạo trưởng giật mạnh, rồi nổi giận thưởng cho cô bé một cái cốc đầu: “Đồ đệ bất hiếu!!”

Chắc chắn là bình thường nuông chiều nó quá mức, nên giờ con nhóc này mới chẳng biết lớn nhỏ như thế.

“Auuu ~” Hoa Chiêu ôm đầu đau điếng, “Sư phụ, đầu con đau quá à… con có biến thành đứa ngốc không đó?”

Tư Hiền đạo trưởng nhắm mắt hít sâu một hơi, cố gắng nuốt cục tức suýt nữa bị đứa đồ đệ này chọc cho nghẹn chết.

Ông liếc nhìn cô bé, hừ lạnh một tiếng, trong lòng thầm chửi: “Con nhóc mê diễn! Từ nhỏ đã thích làm trò.”

Thấy sư phụ không lay chuyển, Hoa Chiêu dứt khoát không diễn nữa. Cô bé níu lấy áo đạo bào, giật nhẹ, đáng thương làm nũng: “Sư phụ à, người xem con là một mầm non còn non nớt, chúng ta không thể bàn bạc chút sao? Giữa đêm đuổi con xuống núi, không sợ bị chó hoang gặm mất à?”

Dừng một chút, cô bé còn lẩm bẩm thêm:

“Mấy con chó hoang đó răng vừa nhọn vừa dài, con còn không đủ kẹt răng của chúng nó….”

Tư Hiền đạo trưởng cúi đầu nhìn khuôn mặt non nớt kia, há miệng định nói lại thôi. Đã quyết rồi thì dứt khoát luôn đi, ông nhấc cái túi vải to bên cạnh nhét vào lòng cô bé, rồi không nói một lời, đẩy cửa ‘rầm’ một cái đóng lại.

Giọng nói trầm thấp vang lên sau cánh cửa:

“Không bàn nữa, đêm nay nhất định phải đi.”

“Sư phụ!”

Hoa Chiêu theo phản xạ vươn tay qua khe cửa, dáng vẻ như Nhĩ Khang vẫy gọi: “Đừng mà!”

Nhưng sư phụ đã không còn đáp lại cô nữa.

Hoa Chiêu ủ rũ cúi đầu nhìn cái túi trong tay, lại ngẩng lên nhìn cánh cửa đã đóng chặt. Một lúc lâu sau, cô mới yếu ớt nói vọng vào trong:

“Sư phụ, vậy… con đi thật đấy nhé?”

“Thật sự đi rồi đó?”

Cô bé đeo cái túi nhỏ lên lưng, lưu luyến bước từng bước rời xa đạo quán, thấy đạo quán càng khuất dần trong tầm mắt, trong đôi mắt tràn đầy luyến tiếc.

Tiếng bước chân bên ngoài dần xa, cho đến khi không còn chút động tĩnh nào nữa, đạo trưởng Tư Hiền mới thở dài một hơi.

——

Hiện giờ đã là 12 giờ khuya, một giây trước bầu trời còn đầy sao sáng, giây sau mây đen đã kéo tới, che lấp cả trăng.

Trời hiện dị tượng, chắc chắn là điềm xấu!

Chẳng lẽ… có liên quan đến cô bé?

Hoa Chiêu thấy thế cau mày, rồi nhanh chóng rảo bước rời đi.

Phía xa, núi Trường Bạch – ngọn Vô Danh…

Vì mệnh cách đặc biệt, suốt 12 năm qua, đây là lần đầu tiên Hoa Chiêu rời khỏi đạo quán, rời khỏi đỉnh núi Vô Danh.

“Tìm cha ruột, tìm cha ruột… Nhưng mà cha ruột của mình rốt cuộc trông như thế nào nhỉ? Lỡ tìm được rồi, mà ông ấy không nhận thì sao?” Hoa Chiêu vừa ngậm cọng cỏ đuôi chó, vừa lẩm bẩm trên đường đi.

“Haizz, cái ông sư phụ già khó ưa kia đúng là sắt đá, nửa đêm nửa hôm cũng đuổi mình ra khỏi nhà.”

“Cải thìa ơi~ đất vàng ơi~ không ai thương con rồi~”

Bài hát còn chưa xong, một quả tùng to gần bằng nửa cái đầu cô bé rơi “bốp” một phát trúng ngay đầu.

“Ai da!”

Hoa Chiêu nhăn mặt, xoa đầu mấy cái rồi quay đầu nhìn về phía đạo quán, gắt gỏng:

“Rồi rồi rồi! Con không nói nữa được chưa?!”

Sư phụ gì đâu mà bụng dạ hẹp hòi thế không biết!

Dựa theo vị trí bát quái mà tính, ông bố ruột tiện nghi kia của cô đang sống ở một nơi gọi là Nam Thành. Chỉ cần tới được Nam Thành, việc tìm người với cô cũng không phải chuyện gì khó khăn cả.

Không biết đã đi bao lâu, khoảng cách với núi Vô Danh đã cách ra được một đoạn. Bỗng nhiên, Hoa Chiêu cảm thấy một luồng âm khí từ phía sau đang tiến sát lại gần mình. Chỉ trong chớp mắt, cả người cô lạnh toát từ lòng bàn chân trở lên, cơ thể đột ngột cứng đờ, đứng yên bất động.

Hoa Chiêu cúi đầu nhìn, thì thấy một đôi tay trắng bệch đến mức xanh xám đang bám chặt lấy cổ chân mình.

“bé con, muộn như thế này mà một mình đi đâu vậy?”

Một giọng nam trầm trầm, âm u vang lên ngay phía sau lưng cô.

Đồ không có mắt, lại dám lén lút theo dõi bà đây!!

Giữa hai hàng lông mày của Hoa Chiêu khẽ cau lại, cô quay đầu lại—thì đập vào mắt là một gương mặt máu me đầm đìa, nửa cái đầu đã không còn nguyên vẹn nữa!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play