Còn chưa kịp để Hoa Chiêu hành động, tên nam quỷ kia đã kinh ngạc thốt lên: “Lửa trên vai nó… sao vẫn chưa tắt?”

Rõ ràng nó vừa rồi đã thổi âm khí vào vai cô bé.

Cùng con quỷ nam còn có một con lệ quỷ mặc đồ đỏ, cả hai đều dùng ánh mắt dò xét, cẩn trọng đánh giá cô nhóc trước mặt.

“Không… không đúng, trên người nó không phải dương hỏa, nhìn qua giống như là—”

Lệ quỷ chưa kịp nói dứt câu thì bên tai đã vang lên một tiếng hét thảm rợn người.

“Biến!!”

Hoa Chiêu vung tay, chộp lấy tên nam quỷ rồi quăng hắn bay xa cả mấy mét.

Ngay sau đó, một lá bùa bay vèo tới, dán thẳng lên người nam quỷ. Nam quỷ lập tức hóa thành tro bụi, tan biến giữa không trung.

Đồ quỷ chết tiệt, dám sờ chân bà đây!

“Ngươi… rốt cuộc là ai?” Lệ quỷ mặc hồng y sững sờ nhìn cảnh tượng đó.

Nhìn thì chỉ là một con nhóc, nhưng ra tay lại quá tàn độc, dứt khoát như sát thần.

Lúc này Hoa Chiêu đang rất bực, chẳng có hứng đôi co gì hết: “Ngươi cũng cút cho tôi!”

Nói rồi, cô lập tức ném một lá bùa khác về phía trước.

Con lệ quỷ kia vừa mới bị thương nặng, đang ở trong trạng thái yếu nhất. Nó vốn định chuồn về hang ổ để dưỡng thương, ai ngờ lại đụng ngay phải “đồ bổ” – đúng lúc muốn bắt người bồi bổ thì hóa ra lại gặp phải một đạo sĩ.

Mấy năm nay, nó cũng từng đụng phải vài đạo sĩ muốn tiêu diệt mình, nhưng toàn là phế vật, tu vi quá thấp, cuối cùng còn bị nó phản đòn giết ngược, trở thành bữa ăn bổ dưỡng.

Nhưng lần này thì khác, cô nhóc này chỉ dùng một lá bùa đã diệt luôn đồng bọn của nó – chứng tỏ tu vi không hề đơn giản.

Bình tĩnh trong nguy hiểm, ra tay tàn nhẫn, chắc chắn là đạo sĩ mạnh nhất mà nó từng chạm mặt.

Nếu nó không bị thương thì còn có thể liều một trận, biết đâu lại có thể biến con nhóc này thành "đồ bổ" của mình.

Nhưng bây giờ…

Lệ quỷ mặc hồng y đã chứng kiến uy lực của lá bùa, trong lòng liền phát cảnh báo đỏ, xoay người định chạy. Ai ngờ vừa mới chạy được một đoạn, đã bị lá bùa bắn trúng.

“Aaaa!!”

Tiếng hét thê lương vang vọng cả chân trời.

Lệ quỷ rơi thẳng từ trên cao xuống đất, sau lưng bị lá bùa thiêu cháy một lỗ lớn, còn đang bốc khói đen nghi ngút.

Hoa Chiêu bước tới chậm rãi, lạnh giọng: “Chọc đến tao, các người chẳng khác nào tự bật công tắc điện mà giật vào người.”

Nữ quỷ thấy vậy, ôm ngực đầy đau đớn, giọng yếu ớt cầu xin tha mạng: “Đại sư… xin tha mạng… tôi thề, từ nay về sau tuyệt đối không làm điều ác nữa…”

“Tôi tin mấy lời ma quỷ các người?” Hoa Chiêu bước từng bước tới gần, gương mặt lạnh tanh chất vấn: “Những người mà mày hại chết kia, lúc cầu xin tha mạng, có phải cũng nói giống như mày bây giờ không? Mày có buông tha cho họ không?”

“Không… Tôi không muốn tan thành tro bụi… Đại sư, tôi biết sai rồi, xin đừng giết tôi.…” Nữ quỷ hoảng loạn, ánh mắt không rời khỏi lá Ngũ Lôi Phù trong tay Hoa Chiêu, kéo lê thân thể đang suy yếu liên tục lùi về sau.

Nó vẫn còn đang tìm cơ hội chạy trốn.

Chỉ còn cách nhau một bước, trong mắt lệ quỷ mặc hồng y thoáng qua một tia hung hiểm, cánh tay giấu phía sau – vốn đã âm thầm tích lực từ lâu – bất ngờ lao tới, nhằm thẳng cổ Hoa Chiêu mà tập kích!

Hai mắt Hoa Chiêu lập tức nheo lại. Vốn đã cảnh giác từ trước, cô nghiêng người tránh sang một bên, móng tay dài đen nhánh của nữ quỷ sắc bén lướt ngang qua chỉ cách mặt cô vài centimet.

Chưa để đối phương kịp ra chiêu tiếp theo, Hoa Chiêu lập tức tung một cú đá cao thẳng vào ngực nữ quỷ!

“Quỷ quái toàn một chiêu này, chết cho tôi!”

Đứng thẳng lại, cô vung lá Ngũ Lôi Phù trong tay với tốc độ nhanh như chớp, dán thẳng vào trán nữ quỷ.

“—— A!!”

Một tiếng kêu thảm khốc xé rách không trung vang lên. Nữ quỷ lập tức hóa thành một luồng khói đen, tan biến hoàn toàn.

Hai con quỷ đó đã đoạt mạng không ít người. Nhìn dáng vẻ trọng thương khi nãy, chắc là vừa chạy thoát khỏi tay một đạo sĩ khác, ai ngờ lại xui xẻo đụng trúng cô.…

Xem ra sư phụ không nói sai — thế giới bên ngoài quả thật rất nguy hiểm.

Công phu mèo ba chân của cô, vẫn còn kém xa lắm, phải chăm chỉ luyện tập thêm, không thì lỡ gặp thứ gì mạnh thật sự, bị nuốt sạch đến cả xương cũng chẳng còn!

Thu lại tâm tư, Hoa Chiêu lại tiếp tục lên đường.

Dù trong người có phù chú dịch chuyển, nhưng sư phụ không cho dùng. Chỉ trông vào đôi chân ngắn cũn này, biết đến khi nào mới tới được Nam Thành đây?

Khổ quá mà…

Sao số cô lại khổ thế này.…

Đừng để tới lúc chưa đến được Nam Thành thì đã chết đói giữa đường, thế thì cũng quá bi hài rồi?

“Ai… Sư phụ à! Người nỡ lòng nào ném đồ nhi đi như vậy? Chờ đồ nhi không còn nữa, người định tuyển một đệ tử mới đúng không?!”

“Ngài quả nhiên đã sớm muốn đổi đệ tử khác rồi…”

Hoa Chiêu với cái miệng nhỏ không ngừng lải nhải, càng nói càng thấy tủi thân, càng nghĩ càng thấy đau lòng. Cuối cùng, cô lại bắt đầu cất giọng ca thảm thiết:

“Cải thìa a! Ở nơi đất hoang a! Không ai thương a.…”

Giọng hát ngân nga lạc lõng trong đêm tối, khiến cả bóng đêm cũng phải… giả vờ không nghe thấy.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play