Cùng lúc đó, trong đạo quán, Tư Hiền đạo trưởng đang nhắm mắt tĩnh tọa, khóe miệng khẽ giật một cái…
---
“Ách… đó là gì vậy?”
Ở một nơi khác, Hoa Chiêu đứng xa nhìn xuống vách núi ven đường, thấy hai ánh đèn đỏ chớp nháy như đôi mắt của một con thú dữ đang rình mồi. Cô nhanh chân chạy tới, mới phát hiện nơi đó vừa xảy ra tai nạn giao thông.
Lan can ven đường bị đâm gãy, chiếc xe lao xuống vực, xung quanh là mảnh vụn văng tứ tung — hiện trường cực kỳ thảm khốc!
Nhìn tình cảnh này, e là không còn ai sống sót.
“Vẫn nên xuống xem một chút!” Hoa Chiêu đeo chéo lại túi hành lý, sau đó nhẹ nhàng nhảy xuống vực, như một con sóc nhỏ thoăn thoắt lướt qua từng tảng đá, chỉ chớp mắt đã xuống được bốn, năm chục mét.
Qua ô cửa sổ đã vỡ nát, cô lập tức thấy được một người đàn ông đang nằm bất động trên vô-lăng — không biết sống hay đã chết.…
Khoan đã — mây tía!!
Hoa Chiêu mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn chằm chằm người đàn ông: trên người ông có mây tía bao phủ!
Đó là dấu hiệu của người mang mệnh thiên tử, trời sinh quý tướng, số làm vương hầu khanh tướng, cực kỳ hiếm gặp. Vậy mà cô vừa mới xuống núi… đã gặp được một người như thế?
Đây chẳng phải là… vận cứt chó mà người ta hay nói sao?!
“Ê, ông còn sống không đấy?” Hoa Chiêu vươn tay lay lay người đàn ông, người nọ bị lay mấy cái thì ngửa ra dựa vào ghế ngồi.
Trời tối om không trăng không sao, với người bình thường thì không thấy gì cả, nhưng Hoa Chiêu lại như nhìn giữa ban ngày: người đàn ông kia lông mày sắc sảo, dáng vẻ nghiêm nghị, rõ ràng là một ông chú cực kỳ tuấn tú.
Chỉ là… giữa trán ông ấy đang rỉ máu, nhuộm đỏ nửa bên mặt, thoạt nhìn hơi rợn người.
“Đây là… dư âm của hai con lệ quỷ khi nãy?” Hoa Chiêu cau mày, vươn tay bắt lấy luồng âm khí quấn trên thân người đàn ông.
Cảm nhận một chút, cô chợt hiểu ra, khẽ lẩm bẩm: “oh ra là thế…”
Thì ra hai con quỷ đó nhìn trúng mây tía trên người đàn ông, nên cố ý tạo ra vụ tai nạn này để lấy mạng.
Nhưng thân mang mây tía thì quỷ vật khó mà đến gần. Chúng không chỉ thất bại, mà còn bị mây tía phản phệ, mới dẫn đến thương thế nặng nề như vừa rồi.
Đúng là trộm gà không được còn mất nắm gạo!
Hoa Chiêu khẽ cười khinh, bóp tan đám âm khí trong tay thành tro bụi. Sau đó, cô dùng sức bẻ tung cửa xe đã kẹt, lôi người đàn ông ra đặt nằm trên bãi đất trống bên ngoài.
“Chú, chú?” Cô đẩy nhẹ ông ấy, bất chợt nhận ra một vệt sáng nhỏ hiện lên cổ tay mình — thân duyên tuyến?!
Một sợi tơ đỏ lấp lóe, mảnh đến mức người thường không thể thấy, nối từ cổ tay cô sang tay của người đàn ông kia.
Hoa Chiêu giật mình, vội bấm tay tính toán, sắc mặt biến đổi: người này… chính là tiện nghi cha mà cô đang tìm?!
Một lúc lâu sau, cô vẫn chưa hoàn hồn.
Kinh ngạc. Kinh hỉ. Kỳ quái. Tất cả cảm xúc đan xen lộn xộn.
Ngồi xổm xuống đất, cô chống cằm nhìn người đàn ông đang hôn mê, trong lòng trào dâng một cảm xúc khó tả.
Cũng may ông chú này có mây tía hộ thể, nên dù tai nạn thảm khốc như vậy, cũng chỉ bị thương ngoài da. Đổi lại người khác, đã sớm đi gặp Diêm Vương rồi.
Không đúng… phải nói là, còn chưa kịp gặp Diêm Vương đã bị hai con quỷ kia gặm hết rồi.
“Lớn lên cũng đẹp trai phết!” Hoa Chiêu vươn tay chọc chọc mặt ông, tự mãn lẩm bẩm, “Cũng đúng thôi, sinh ra được một đứa con gái như ta — thông minh, xinh đẹp, đáng yêu — thì sao có thể là người bình thường được?”
Xem ra… sư phụ là sớm tính ra được đoạn này, nên mới ép cô giữa đêm khuya xuống núi, còn cấm dùng thuấn di phù.
Là cô trách nhầm lão nhân gia
Xấu hổ thật đấy — hì hì!
Hoa Chiêu túm lấy hai tay cha ruột, vác cả người ông lên vai nhỏ mình, khiến hai chân dài của ông chú kéo lê trên mặt đất tạo thành hai vệt dài.
Cảnh tượng này — hệt như một con kiến nhỏ đang tha một con voi vậy.
Đúng lúc đó — “ẦM!” một tiếng.
Phía sau xe bỗng nổ tung thành năm bảy mảnh, ánh lửa chiếu rực cả đáy vực.
“Khụ... khụ khụ khụ...”
Nghe thấy tiếng ho khan vang lên sau lưng, Hoa Chiêu lập tức vui mừng reo lên: “Chú tỉnh rồi?!”
…Nhưng sao cảm giác người này tỉnh tỉnh mê mê thế nhỉ?
Đầu thật choáng… người đàn ông từ từ mở mắt, mí mắt nặng trĩu như đeo chì, sau đó mới hậu tri hậu giác phát hiện — mình đang bị một đứa bé cõng trên vai?!
Tuy rằng đôi chân anh còn kéo lê trên mặt đất, nhưng... một cô bé nhỏ xíu làm sao có sức lực lớn đến vậy?!
“Thả… thả tôi xuống.” Thượng Quan Thừa lên tiếng, cảm thấy bản thân 1m9 nặng như đá, đè lên người cô nhóc thì đúng là không còn nhân tính.
“ồh.” Hoa Chiêu nghe lời gật đầu, sau đó… rất dứt khoát ném anh xuống.
—— “Đông!”
“?!!”
Thượng Quan Thừa không kịp phản ứng, cả người bị quăng bịch xuống đất. Hắn trợn to hai mắt, vài giây sau vẫn còn chưa hoàn hồn, mãi mới rên lên một tiếng.
“A! Xin lỗi! Con ném người đau lắm phải không?” Hoa Chiêu vội vàng ngồi xổm xuống, định đỡ anh dậy.
Dưới ánh lửa từ đám cháy xe phía xa, Thượng Quan Thừa cuối cùng cũng thấy rõ người trước mặt — là một cô bé, mặt tròn tròn thịt thịt, trên đầu còn buộc hai búi tóc nhỏ, trông vô cùng đáng yêu.
Nhưng mà…
Trên người cô bé mặc đạo bào xanh đen đã cũ sờn, bạc màu vì giặt quá nhiều. Chiếc túi vải buồm đeo sau lưng đầy vết vá lớn nhỏ, nom có vẻ sống cũng không mấy dễ dàng.
Thượng Quan Thừa im lặng nhìn cô, không hiểu vì sao trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác khó tả — vừa xa lạ, vừa thân thuộc.
Nhưng chưa kịp nghĩ nhiều, trán liền nhói lên từng cơn đau, kéo thần trí anh về lại hiện thực.
Thượng Quan Thừa theo bản năng quay đầu nhìn về phía chiếc xe rơi xuống vực ban nãy — bên đó, ngọn lửa đang cháy hừng hực, rực sáng cả bầu trời tối đen…