Nếu lúc đó anh còn ngồi trong xe…

Chỉ nghĩ đến đây thôi, Thượng Quan Thừa đã thấy lạnh sống lưng.

Anh suýt chút nữa là bị thiêu thành một bộ xương khô.

Cảm giác sống sót sau vụ tai nạn khiến anh thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài.

“Là cháu đã cứu tôi sao?” Thượng Quan Thừa đưa mắt nhìn về phía cô bé trước mặt.

“Ừ ừ ừ...” Hoa Chiêu hai tay chống cằm gật đầu liên tục, đôi mắt to tròn lấp lánh nhìn anh chớp chớp, “Là con đã kéo người ra khỏi xe đó, ba ơi!”

Cô cố tình tỏ ra ngoan ngoãn một chút, như vậy sẽ dễ khiến người khác thích hơn, sau này cũng dễ để đối phương tiếp nhận thân phận của mình.

“Ba... Ba á??” Thượng Quan Thừa nhìn quanh một lượt, nhưng ngoài hai người họ ra, xung quanh làm gì còn ai khác?

“Chú đừng nhìn nữa, cháu gọi chú đó!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoa Chiêu lúc này cười rạng rỡ như hoa, sau đó còn tự giới thiệu rất đàng hoàng: “Ba ơi, con tên là Hoa Chiêu, là con gái ruột của ba đảm bảo hàng thật giá thật!”

“!”

“Nhóc con, đừng nói bậy, tôi chưa từng kết hôn, cũng chẳng có con cái gì cả, sao lại có đứa con lớn tướng như thế này chứ? Từ đâu chui ra thế?” Thượng Quan Thừa nghĩ chắc cô bé này chỉ đang đùa anh mà thôi.

Tuy anh đã 35 tuổi, nhưng đến giờ vẫn chưa có nổi một mảnh tình vắt vai, thì con cái từ đâu ra?

Hơn nữa, cô bé trước mắt này nhìn cũng phải tầm mười tuổi, chuyện này chẳng phải quá hoang đường sao?

“Vì sao lại có đứa con lớn như con á? Cái này thì ba phải tự hỏi bản thân mình đấy, ba ơi ~ ba ~” Hoa Chiêu lập tức bẻ lái, quăng thẳng câu hỏi ngược lại cho anh.

Thượng Quan Thừa: “!!”

Đầu anh lại bắt đầu đau…

——

Tại đồn công an huyện.

“Phiền anh giúp đỡ tìm người thân của cô bé này, có thể là trẻ lạc nhà ai đó.” Vết thương của Thượng Quan Thừa đã được xử lý sơ bộ và băng bó cẩn thận.

“Ba ơi, người thân của con chính là ba mà! Ba đừng bỏ rơi con nữa được không?” Hoa Chiêu vừa ôm chặt cánh tay anh vẻ mặt đáng thương, vừa tranh thủ hít mấy ngụm mây tím trên người anh.

Cả một đêm bị hành hạ mệt mỏi, giờ được tiếp sức thế này đúng là sung sướng khỏi nói!!

Không được, dù thế nào cô cũng phải ôm chặt cái đùi tiện nghi của ông bố này, nếu không không chừng chẳng mấy chốc là cô sẽ “bốc hơi” mất thôi.

Hu hu hu…

Thượng Quan Thừa hít một hơi thật sâu, kiên nhẫn giải thích lại lần nữa: “Nhóc à, tôi thật sự không phải là ba của cháu. Nhưng tôi có thể giúp cháu tìm người thân thật sự. Cháu có thể nói cho chú cảnh sát đây biết thông tin gia đình cháu không?”

Đêm nay anh nói đến khô cả miệng mà cô bé vẫn cứ gọi anh là ba, không thay đổi tí nào.

Đầu anh sắp nổ tung rồi.

Chưa đợi viên cảnh sát kịp lên tiếng, Hoa Chiêu đã nhanh chóng quay sang đối diện, nói ngay: “Chú cảnh sát ơi, ba cháu tên là Thượng Quan Thừa, năm nay 35 tuổi, ông bà nội cháu vẫn khỏe mạnh, dưới ba cháu còn có sáu chú nữa, trong bảy anh em thì ba cháu là anh cả.”

Toàn bộ thông tin trên, đều là cô nhìn tướng mặt tiện nghi ba mà suy ra cả.

Ánh mắt Thượng Quan Thừa nhìn cô bé đầy kinh ngạc — bởi anh hoàn toàn chưa từng nói cho cô biết tên mình, vậy mà cô bé lại biết rõ tường tận đến vậy, thậm chí cả chuyện trong nhà anh có mấy người cũng rành rọt?

Nửa đêm, giữa vùng núi hẻo lánh, anh gặp tai nạn xe hơi, rồi từ đâu xuất hiện một cô bé, không chỉ cứu anh mà còn bám riết lấy, gọi anh là “ba”.

Làm gì có chuyện trùng hợp đến thế trên đời?

Hoa Chiêu thấy anh im lặng không nói gì, liền âm thầm véo đùi mình một cái, nước mắt rưng rưng, giọng nhỏ nhẹ tiếp tục: “Daddy, nếu ba không cần Chiêu Chiêu nữa... thì con chỉ còn cách ngủ ở vỉa hè, ra ngoài ăn xin thôi...”

Cô lén liếc nhìn phản ứng của người đàn ông, rồi cố nặn thêm hai giọt nước mắt, đem hết kỹ năng diễn xuất cả đời ra dùng:

“Người ta nói bây giờ bọn buôn người nhiều lắm, nếu Chiêu Chiêu bị họ bắt đi, bị đánh đập bỏ đói thì cũng chẳng sao... nhưng quan trọng nhất là... sau này ba muốn gặp con cũng không gặp được nữa đâu... Daddy ~”

Cô khóc vô cùng thương tâm, dáng vẻ yếu đuối khiến người ta mủi lòng.

Một viên cảnh sát đang trực ban thấy cảnh tượng này cũng không nhịn được nữa, liền trừng mắt quát vào mặt Thượng Quan Thừa:

“Anh kia, anh không biết bỏ rơi trẻ nhỏ là phạm pháp à?”

“Không... tôi không có...” Thượng Quan Thừa cạn lời, muốn giải thích cũng không biết bắt đầu từ đâu.

“Còn chối à? Có phải giữ anh vài ngày mới khiến anh chịu nhận sai không? Làm gì có người cha nào như anh chứ?” Viên cảnh sát vỗ bàn rầm một cái, vẻ mặt giận dữ.

Hoa Chiêu thấy “ba” mình bị mắng, lập tức chạy tới bên cạnh can ngăn:

“Chú cảnh sát ơi, đừng trách daddy của cháu, chắc là do tai nạn vừa rồi khiến đầu óc daddy hơi lộn xộn, chứ thật ra daddy cháu là một người cha rất tốt mà!”

Mặc kệ ra sao, cái đùi vàng này cô quyết ôm cho bằng được!

Thượng Quan Thừa: !!

Anh đưa tay xoa xoa huyệt thái dương đang đau nhói, xác định lại một lần nữa — đầu óc mình hoàn toàn bình thường.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play