Thượng Quan Thừa nhìn động tác của cô bé, thuận miệng hỏi một câu: “Sư phụ của cháu là ai vậy?”
“Sư phụ con á? Là một ông già góa bụa, nếu không có con bầu bạn mấy năm nay thì chắc chẳng còn ai để nói chuyện cùng rồi.” Nhắc đến đây, khuôn mặt đang rạng rỡ của Hoa Chiêu bỗng sụp xuống, “Giờ thì con cũng đã xuống núi rồi, không còn ai tranh thịt với ổng nữa, chắc chắn ông sẽ ăn không ngon, ngủ cũng không yên.”
Mới rời đạo quán được có vài tiếng, mà cô bé đã bắt đầu nhớ ông thầy nhỏ người lắm lời kia rồi.
“Là sư phụ cháu bảo cháu xuống núi à?” Thượng Quan Thừa lại hỏi tiếp.
Hoa Chiêu gật đầu cái rụp, chắc nịch đáp: “Vâng, sư phụ kêu con xuống núi tìm daddy mà! Không phải sao… Con may mắn lắm luôn á, mới xuống núi cái là tìm được daddy liền!”
Thượng Quan Thừa: “…”
Con bé này… chẳng lẽ xuống núi gặp ai cũng nhận làm cha?
“Đúng rồi daddy, mình chụp một tấm ảnh kỷ niệm đi!” Hoa Chiêu nói rồi đưa luôn điện thoại cho Trợ lý Từ bên cạnh, “Chú Từ, làm phiền chú nha!”
“À… à…” Trợ lý Từ đờ người cầm lấy điện thoại, mắt vẫn liếc nhìn phản ứng của Thượng Quan Thừa. Thấy ông chủ không có ý phản đối, anh càng thêm ngạc nhiên.
Chẳng lẽ con bé này thật sự là “con rơi” của tổng giám đốc?
Nhưng… ông chủ nhà mình chưa từng nói có bạn gái mà?
Vậy thì con từ đâu ra?
“Hì hì…” Hoa Chiêu vui vẻ ôm cổ Thượng Quan Thừa, còn quay sang ống kính làm dấu “Yeah”.
Thượng Quan Thừa dù hơi gượng gạo, nhưng cũng không nỡ phá hỏng niềm vui nhỏ của cô bé.
Trợ lý Từ giơ điện thoại lên chụp cho hai người mấy tấm ảnh. Chỉ là độ phân giải của chiếc máy kia đúng là… không nỡ nhìn, chẳng khác gì đồ cổ mười năm trước.
Anh cau mày, lật điện thoại lại nhìn thử.
Quả dứa… cái logo gì đây?
Có cái hãng điện thoại nào như vậy sao?
“Chụp xong rồi, ngài xem có ổn không?” Trợ lý Từ vừa mới đưa điện thoại trả lại, thì màn hình lóe lên rồi... tắt nguồn luôn.
“…”
Khoảnh khắc im lặng đáng sợ nhất chính là lúc này.
“Không sao, không sao đâu, cái điện thoại này nó hay bị… chập chập vậy đó. Đập nhẹ hai cái là ổn à.” Hoa Chiêu cười gượng, vội nhận lại máy rồi cất đi.
Không bao lâu sau, máy bay đáp xuống sân bay nhỏ trong vùng núi sâu, ba người lại tiếp tục đi xe thêm vài phút nữa, đến trước một căn biệt thự siêu to khổng lồ.
Hoa Chiêu đứng giữa sân, nhìn xung quanh mà ngạc nhiên đến nỗi miệng há hốc thành chữ O, cô nuốt khan một ngụm nước bọt mới tạm ngăn được nước miếng sắp trào ra.
“Đây chẳng lẽ là tòa lâu đài phép thuật trong truyền thuyết sao?” Hoa Chiêu quay sang nhìn người đàn ông cao hơn mình cả cái đầu, “Daddy, chẳng lẽ… người chính là quốc vương ở đây?”
Căn biệt thự này… đúng là quá sức xa hoa rồi!
“Chú không phải quốc vương đâu. Nước chúng ta cũng chẳng phải chế độ quân chủ lập hiến.”
“Vậy cũng được! Dù daddy không phải là quốc vương, nhưng được ở trong tòa lâu đài đẹp thế này thì chẳng khác gì quốc vương cả.” Hoa Chiêu vừa nói vừa như muốn an ủi, còn vỗ vỗ vào người anh một cái, kiểu như bảo đừng buồn.
Người cha tiện nghi này của cô rõ ràng là thiên tử số hưởng mà!
Thượng Quan Thừa bị hành động đó chọc cười đến suýt nữa bật cười thành tiếng. Gương mặt lúc nghiêm túc cũng lạnh lùng lắm, nhưng lúc mỉm cười lại có vẻ rất ôn hòa.
Lúc này, cơn buồn ngủ bắt đầu kéo tới, Hoa Chiêu không nhịn được ngáp một cái rõ to: “Buồn ngủ quá trời luôn á ~”
Đúng lúc đó, cửa lớn biệt thự từ từ mở ra, một ông lão mặc vest chỉn chu, tuổi chừng sáu mươi, bước nhanh ra từ trong nhà: “Cậu cả, ngài đã về rồi.”
Mười người hầu đứng trước cửa lập tức tách ra thành hai hàng chỉnh tề.
Quản gia họ Chung chú ý thấy vết thương trên đầu anh, lập tức lo lắng hỏi: “Cậu cả, trên đầu ngài bị làm sao vậy?”
“Chỉ là xây xát nhẹ thôi, không sao cả.” Thượng Quan Thừa đưa tay nhìn đồng hồ, thấy đã hơn bốn giờ sáng, bèn nói: “Chú Chung, phiền chú bảo người đưa cô bé này tới phòng khách để rửa mặt và nghỉ ngơi một lát.”
Nghe vậy, quản gia Chung mới để ý đến cô bé bên cạnh thiếu gia nhà mình. Dù trong lòng có trăm ngàn thắc mắc về thân phận của cô bé, nhưng ông vẫn không hỏi nhiều: “Vâng, Cậu cả!”
Ông vừa ra hiệu, liền có một nữ hầu bước lên chuẩn bị dẫn Hoa Chiêu đi.
“Cháu theo dì này đi nghỉ ngơi nhé!” Thượng Quan Thừa cúi người xoa đầu cô bé.
Hoa Chiêu: Aaaaaaa sờ nữa đi sờ nữa đi, trời ơi cái tay này sao mà nhẹ nhàng dễ chịu vậy chứ, ôi ôi ôi…
“Dạ daddy ~ lát nữa gặp lại nha!”
Quản gia Chung: “!!!”
Những người còn lại: “!!!”
Cả đám người như thấy ma, mặt ai nấy đều sững sờ nhìn chằm chằm Thượng Quan Thừa, rồi lại đồng loạt quay sang nhìn Hoa Chiêu.
Ánh mắt của họ không ngừng quét qua lại giữa hai khuôn mặt ấy, đầy hoang mang và khiếp sợ.
Bầu không khí tại hiện trường bỗng chốc yên lặng đến kỳ lạ.
Cậu cả nhà họ khi nào thì có con vậy?
Mà còn là một bé con trạc tuổi mẫu giáo nữa cơ chứ!
Qua vài giây chết lặng, quản gia Chung cuối cùng cũng hoàn hồn lại đầu tiên. Ông ngạc nhiên mở miệng hỏi:
“Cậu cả, cái này… đứa bé này là…”
“Trời cũng gần sáng rồi, có gì để hừng đông hãy nói.” Thượng Quan Thừa xoa xoa huyệt thái dương đầy vẻ mệt mỏi, sau đó nhấc chân đi thẳng lên lầu, không cho ai có cơ hội hỏi thêm câu nào.
“Vâng, chúc cậu cả nghỉ ngơi ngon giấc.” Chung quản gia hướng theo bóng lưng anh nói một câu, rồi lập tức quay sang phân phó nhóm người hầu vẫn còn đứng sững ra như tượng gỗ:
“Còn không mau đưa cô bé lên lầu!”
“Vâng!”
Chờ đến khi người hầu đưa Hoa Chiêu rời khỏi đại sảnh, quản gia Chung mới chuyển ánh mắt sang người còn lại duy nhất: Trợ lý Từ.
“Từ…”
Còn chưa kịp hỏi gì, trợ lý Từ như gặp đại địch, phản ứng nhanh như chớp, cắt ngang lời ông:
“Chú Trung! Không còn chuyện gì nữa thì… cháu đi nghỉ trước đây!”
Dứt lời, không đợi hồi đáp, anh ta đã xoay người như gió cuốn bỏ chạy khỏi hiện trường.
Chung quản gia: “???”
Ông còn chưa nói hết câu mà!
Cái tên này…