12.
Sau khi lên xe bus tôi nhận được tin nhắn của Nghê Tưởng Tưởng.
“ Người Lục Lăng yêu vẫn luôn là tôi.”
“ Anh ấy ở bên cô chính là để giận dỗi với tôi.”
“ Thì Nghễ, tôi và cô không giống nhau. Lục Lăng ở bên tôi, anh ấy sẽ không có gánh nặng gì. Chân của anh ấy không phải do tôi hại, anh ấy có thể hết lòng thoải mái yêu tôi.”
“ Hơn nữa tôi còn nghe Lục Lăng nói, mẹ anh ấy không thích cô phải không? Bởi vì cô đã hại con trai bảo bối của bà ấy mất chân.”
“ Đều đã như vậy rồi, cô vẫn có thể tiếp tục quấy rầy Lục Lăng, cô thật là không cần mặt mũi nữa rồi.”
“ Cô nghe một câu khuyên nhủ của tôi đi, buông tha cho anh ấy đi.”
“ Được không?”
Thật là độc ác mà.
Điện thoại trong lòng bản tay lại tiếp tục rung rung.
Bố tôi lại gọi đến.
Tôi chỉ cảm thấy cả người mệt mỏi, lần đầu tiên tôi chủ động mở miệng nói trước:
“ Bố, con muốn về nhà rồi.”
Đầu dây bên kia sửng sốt, sau đó phát ra tiếng cười nhạo nói:
“ Thì Nghễ à, nhà của cô ở Lục gia.”
“ Tại sao cô không giống với chị mình hiểu chuyện một chút? Cô cứ tiếp tục sống dựa vào sự giàu có của nhà họ mới có thể đóng góp cho cái nhà này được.”
“ Cho chúng ta nhiều tiền, thì mới tính là không phụ lòng với sự hi sinh của mẹ cô được.”
Tôi nói không ra lời.
Thảo nào mọi người đều nói, sống so với chế.t càng tiêu hao tinh thần và thể lực hơn.
Tôi tựa đầu lên cửa sổ xe, rốt cuộc, cũng chỉ là hỏi ông ấy một câu:
“ Con đến cùng đã làm sai cái gì?”
Tại sao mọi người đều hận tôi.
Nếu như có thể, tôi cũng không hi vọng Thì Nghễ xuất hiện trên thế giới này.
Như vậy mẹ sẽ không vì tôi mà chế.t.
Tôi cũng sẽ không gả cho Lục Lăng.
Nhưng tôi không hề có quyền lựa chọn.
“ Cô đã làm sai cái gì à? Hahaha, kể từ lúc cô được sinh ra đã là một sự sai lầm rồi.”
“ Vì vậy, cô còn không nhận lỗi với cái gia đình này cống hiến một chút được sao?”
“ Cô mắc nợ tôi và chị cô quá nhiều.”
“ .... được rồi, không nói lời vô ích với cô nữa, tiệc sinh nhật của chị cô sắp bắt đầu rồi.”
Điện thoại bị ông ấy vội vàng tắp máy.
Tôi rũ mắt xuống.
Bụng bắt đầu có dấu hiệu nhô lên.
Vậy nên..... mẹ cũng cảm thấy tôi sinh ra là một sai lầm sao?
Vậy nên..... tôi không nên được xuất hiện trên thế giới này phải không?
Trên thế giới này không nên có Thì Nghễ.
Như vậy mọi người đều sẽ cảm thấy hạnh phúc.
Tôi nhắm mắt lại.
Bằng không thì cứ như vậy rời đi, tôi nghĩ.
Có thứ gì đó ở trong bụng tôi đang động đậy.....
Tôi đột nhiên bừng tỉnh.
Tôi còn có đứa bé.
Đứa bé đang sống ở trong cơ thể tôi.
Tôi không thể chế.t.
Tôi không thể chế.t.....
Đợi đến khi đứa bé được sinh ra, mọi thứ sẽ tốt hơn.
Tôi có thể mua cho nó những bộ quần áo nhỏ xinh hoặc là một bộ vest nhỏ bảnh bao, mua cho nó đôi giày mũi hổ được làm thủ công ở các thị trấn cổ kính, nghe nó dùng giọng nói non nớt gọi tôi một tiếng “ mẹ”.
Tôi cố gắng thuyết phục bản thân, để bản thân chìm đắm trong viễn cảnh tốt đẹp này, coi nó là động lực sống.
......đầu xe bất ngờ bị một vật cứng đụng vào.
Thân xe lắc lư.
Tôi từ từ vịn vào ghế xe.
Một chiếc ô tô con dường như không cần mạng sống đang lao như điên về phía dòng xe cộ ở ngã tư.
Tiếng còi xe đinh tai nhức óc.
Đợi đến khi tôi định thần lại, bên tai chỉ còn lại tiếng gọi cấp cứu huyên náo.
Mọi người đổ xô về phía tôi, mí mắt trĩu nặng, sau đó tôi được khiêng lên giá đỡ.
Mùi máu tanh tràn ngập chóp mũi.
Tôi theo bản năng dùng sức co chân lại bảo vệ bụng mình.
Nhưng máu từ bắp đùi không ngừng chảy xuống.
Tôi khó khăn mở miệng khóc không thành tiếng.
Tôi cầu xin mọi người,
“ Có thể cứu con của tôi được không.”
13.
Bên tai đang phát bản tin mới nhất.
Chủ nhân của chiếc ô tô con bởi vì không chịu nổi hai tầng áp lực của xã hội và gia đình đem đến cho anh ta, nên đã lựa chọn tự sá.t.
Nhưng anh ta không muốn chế.t nhạt nhẽo như thế, mà đã lựa chọn đi đến đường quốc lộ mang theo một nhóm người đi cùng anh ta.
Hành động trả thù xã hội này cực kỳ tồi tệ.
Vì một mình anh ta, đã có rất nhiều gia đình đã ly biệt.
Tôi cũng là người bị hại trong số đó.
Tôi đang ở trong thái rất yếu ớt, tôi không còn sức sống nằm trên giường bệnh, thẫn thờ nhìn trần nhà từ đầu cho đến cuối không có một chút tạp chất nào.
Không ăn cũng không uống.
Nữ cảnh sát phụ trách động viên tinh thần gọi điện cho người nhà tôi, gọi cho bố ruột tôi, nói cho ông ấy biết về tình trạng của tôi.
“ Nó còn sống không?”
Nữ cảnh sát sững sờ tại chỗ, đột nhiên cô ấy không biết nên nói gì tiếp theo.
Ông ấy lại nói:
“ Tôi thấy nó đang già mồm nói láo, không phải là xe bus bị va chạm sao, cũng đâu phải là tôi đụng vào người nó?”
“ Tôi thấy hay là như vậy đi, không bằng nó chế.t đi.”
“ Được rồi, không dài dòng nữa, tôi còn có việc.”
Cô ấy lại tiếp tục gọi điện cho Lục Lăng.
Nhưng Lục Lăng đã kéo tôi vào danh sách đen rồi.
.......
Nữ cảnh sát nhìn tôi, lại nhìn đồng nghiệp của cô ấy, sau đó hít một hơi thật sâu rồi thở ra.
Hỏi một hồi, chỉ có Lâm Hạ đến.
Cô ấy chạy đến, trên chân vẫn còn đi dép lê trong nhà.
Lâm Hạ không dám nói cho tôi biết chuyện đứa bé đã không còn nữa rồi.
Lúc cô ấy nói chuyện như thể đang đi trên lớp băng mỏng, chỉ lo tôi đột nhiên suy sụp.
Nhưng thật ra tôi đã sớm đoán được rồi.
Một người mẹ, làm sao có thể không cảm nhận được đứa con của mình chứ.
Lâm Hạ luôn không dám rời đi, cô ấy sợ tôi nghĩ không thông.
“ Cậu hãy cố gắng chăm sóc bản thân mình đừng lo lắng đến chuyện khác.”
Tôi liền thuận theo mong muốn của cô ấy, buộc bản thân phải nở một nụ cười yếu ớt giống như không sao cả.
Trước đây, thật dễ dàng liền có thể mỉm cười nhưng bây giờ dường như tôi phải dùng hết sức lực của cơ thể để làm.
Lâm Hạ nhẹ nhõm trở về nhà nghỉ ngơi.
Mà nụ cười của tôi cũng không giữ được nữa.
Màn đêm bên ngoài ô cửa sổ tối om.
Tôi nhìn cây xám đung đưa trong gió, bất giác ngẩn người.
Tay tôi vô thức chạm vào bụng.
Đứa bé đã không còn ở đây nữa rồi.
Giống như nhân sinh của tôi, không có lí do để đến thế giới này.
Tôi không khóc không làm loạn.
Tôi ôm lấy cánh tay, trong đêm muộn nhìn vào bầu trời tối đen mênh mông không thấy cõi bờ.
Đột nhiên tôi rất muốn,
Cứ như vậy đi vào trong vòng tay của thế giới.
Thoát khỏi ràng buộc.
Không còn bất kỳ phiền não gì.
Thời gian qua tôi đã rất cố gắng mạnh mẽ, nhưng tôi lại bắt đầu khao khát được chế.t đi rồi.
Lần này, không còn đứa bé ngăn cản tôi nữa rồi.
14.
Tôi đã giấu Lâm Hạ nộp đơn xin từ chức.
Sau khi làm xong thủ tục, tôi đã quyên góp hết số tiền dưới danh nghĩa tên tôi cho các em nhỏ ở vùng cao.
Tôi trở về sống ở căn nhà cũ thời đại học.
Dọn dẹp trong nhà sạch sẽ.
Mã hóa điện thoại.
Trang điểm cho bản thân thật xinh đẹp.
Chầm chậm thong thả đi về phía ban công.
Vào thời gian tôi tự sá.t đã được lên kế hoạch vào ngày 21, 5 năm trước chính vào ngày này Lục Lăng đã cứu tôi.
Mà ngày hôm đó, tôi vốn dĩ nên biến mất khỏi thế giới này.
Cửa sắt đột nhiên bị mạnh mẽ đẩy ra.
Thân ảnh của Lục Lăng lảo đảo xông vào.
Anh ấy chống nạng, khản giọng hét gọi tên tôi:
“ Thì Nghễ, cô lại đang làm loạn cái gì?”
Gương mặt đó vẫn giống như trước đây, ngũ quan thâm thúy, sự cấp bách giữa khóe mắt, đuôi lông mày vô tình trùng khớp với Lục Lăng thờ ơ của quá khứ.
Trong chốc lát, có rất nhiều Lục Lăng vây quanh tôi, không có một ai là yêu tôi cả.
Lục Lăng hung ác nói với tôi:
" Hồi đó cô chế.t đi thì thật tốt, tôi cũng sẽ không bị què."
....... Lục Lăng cười thoải mái với tôi:
“ Vậy cô đi chế.t đi.”
Lục Lăng uống say ngã lên người Nghê Tưởng tưởng nói:
“ Anh ở bên Thì Nghễ chính là để giận dỗi với em, người mà anh yêu vẫn luôn là em.”
Một khắc đó, nhìn gương mặt dữ tợn của Lục Lăng trước mặt, tôi nhẹ nhõm khẽ mỉm cười:
"Như anh mong muốn."
Trước mặt anh ấy, tôi nhảy xuống lầu không chút do dự.
Lục Lăng, em không muốn mắc nợ anh nữa.
Hi vọng kiếp sau, anh có một đôi chân khỏe mạnh.
Còn chúng ta sẽ không còn tái ngộ nữa.